Edit: Đào Sindy
Ban Hằng nhìn phía cửa, lúc này Thành An Bá phủ phái người tới đây làm gì? Chuyện đại lang Nghiêm gia đến nhà họ nhận tội, chỉ sợ đã sớm truyền khắp Kinh Thành, lúc này Thành An Bá phủ phái người tới, không sợ người nhà họ Nghiêm nghĩ y cố tình đến chế giễu sao?
Đỗ Cửu đi theo sau lưng quản sự, một đường tiến vào chính sảnh, hình như hắn không ngờ rằng Nghiêm Trà cũng ở đây, hành lễ với người nhà Ban gia, trả lại Nghiêm Trà một đại lễ.
Đỗ Cửu là cận vệ bên người Dung Hà, cho nên người quen Dung Hà trong Kinh Thành đều biết Đỗ Cửu. Nghiêm Trà nhìn thấy Đỗ Cửu, trong lòng càng giật mình hơn người Ban gia, nhưng hắn nghĩ đến đầu tiên không phải Dung Hà đến xem trò cười Nghiêm gia, mà kinh ngạc tại sao Dung Hà lại lui tới với Ban gia.
Đỗ hộ vệ mời ngồi. Mắt Ban Hằng nhìn hai cái hộp trong tay Đỗ Cửu, hộp không lớn không nhỏ, nhìn có chút giống dùng để chứa thư tịch hoặc bút mực giấy nghiên.
Buổi sáng tỷ hắn dùng danh nghĩa của hắn đưa lễ cho Thành An Bá, lúc này không phải nên xem lễ sao? Buổi sáng mới đưa qua, lúc này đã trả lễ về, có phải hơi gấp không?
Nghĩ đến bên trong có thể chứa là bút mực giấy nghiên, trong nháy mắt Ban Hằng không có hứng thú, người nhà họ, nɠɵạı trừ tổ mẫu và mẫu thân thông thơ văn, ai mà có thể đọc sách viết chữ đâu.
Tại hạ không dám. Đỗ Cửu thấy Nghiêm Trà Tướng gia công tử còn đứng đấy, hắn là một hộ vệ nho nhỏ đương nhiên không thể ngồi: Thế Tử đưa tới tạ lễ quá quý giá, trong lòng Bá gia vừa vui vừa bất an, cảm ơn Thế Tử đã bỏ đi thứ yêu thích. Đây lễ mọn Bá gia chuẩn bị cho Thế Tử, mong Thế Tử không ghét bỏ.
Dung Bá gia quá khách khí, đó chỉ là đồ chơi nhỏ không đáng tiền, còn cần gì đưa lễ lại. Ban Hằng khoát tay áo, hoàn toàn thất vọng: Bá gia như vậy, quá mức xa lạ.
Tay Đỗ Cửu bưng hộp run run, đồ chơi nhỏ không đáng tiền?
Đây chính là 《 Hàn sơn vọng nguyệt đồ 》, thật đấy!
Đồ chơi nhỏ không đáng tiền nhà ai mà trân quý như vậy? ! Từ nhỏ đã được Dung gia thu dưỡng, Đỗ Cửu vẫn luôn ở bên người Dung Hà, tự nhận được chứng kiến không ít đồ tốt, nhưng chưa bao giờ thấy qua người không câu nệ ŧıểυ tiết như Ban gia đấy.
Nếu Thế Tử không nhận, mới xa lạ. Đỗ Cửu cười nói: Thế Tử đưa tranh đến, Bá gia yêu thích không buông tay, nói thẳng là đồ tốt vô cùng quý giá.
Khụ, khách khí khách khí. Ban Hằng liếc mắt nhìn Ban Họa, tỷ hắn lấy danh nghĩa của hắn, đưa Dung Hà thứ gì rồi?
Ban Họa không để ý Ban Hằng, ngược lại làm chủ để quản gia nhận đồ Đỗ Cửu đưa đến.
Đỗ Cửu thấy thế, càng phát giác bức tranh kia là Ban Quận Chúa cố ý để người ta đưa tới.
Đỗ Cửu đưa đáp lễ xong, liền lập tức cáo từ, xem ra Nghiêm Trà, Đỗ Cửu thật chỉ là đến đưa lễ, quan hệ cá nhân hai nhà nhìn qua cũng không phải đặc biệt tốt.
Ban gia vì sao đưa tạ lễ cho Dung Hà?
Nghiêm Trà nhớ tới mấy ngày trước đây Dung Hà ngay trước đông đảo người đọc sách khen Ban Họa mấy lời. Cũng bởi vì Dung Hà là huyền thoại, mới khiến Nghiêm gia bị hủy thanh danh triệt để. Ngay từ đầu hắn đối với việc này phẫn nộ mười phần, thế nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi, phụ thân bệnh nặng ở nhà, Dung Hà lên chức vị, hắn bỗng nhiên hiểu rõ . Dung Hà không phải giúp Ban gia nói chuyện, mà là giúp đỡ bệ hạ nói chuyện, nhà bọn họ rút cuộc nhận nghi kỵ của bệ hạ rồi.
Nếu không, mấy ngày gần đây vì sao động tĩnh trên triều lớn như thế, rất nhiều quan viên giao hảo cùng Nghiêm gia đều bị biếm đến vùng đất nghèo nàn, thậm chí ngay cả mấy quan ủng hộ Thái Tử, cũng nhận trách phạt.
Nhà bọn họ vẫn luôn lén ủng hộ sau lưng Thái Tử, ngay cả người Thạch gia cũng không biết, Hoàng Thượng tại sao lại cảm kích?
Đáng sợ nhất là, chỉ sợ Dung Hà cũng biết nhà bọn họ âm thầm ủng hộ Thái Tử, cho nên mới ở thời điểm này, thà đắc tội nhà bọn họ, cũng phải đứng ra bảo trụ thanh danh Ban Quận Chúa.
Buồn cười thế nhân đều cho rằng Dung Hà là một quân tử quang minh lỗi lạc, há biết thực chất bên trong của y cũng là một ŧıểυ nhân nóng vội mà thôi.
ŧıểυ Nghiêm đại nhân. Ban Họa nhìn về phía Nghiêm Trà: Ngươi nói xin lỗi ta đã nghe được,