Trong phủ Trưởng Công Chúa đã bị hạ nhân trong trong ngoài quét dọn nhiều lần, nhưng các quản sự vẫn không dám lơ là, không ngừng kiểm tra các ngõ ngách, ngay cả một con côn trùng cũng không buông tha.
Thời điểm Ban Họa và Ban Hằng đến, phủ Công Chúa đã kiểm tra ba bốn lần, hai tỷ đệ tìm Trưởng Công Chúa, khen hạ nhân phủ Công Chúa một lần.
Ta cũng không hiểu vì sao mỗi lần hai đứa đến họ lại vui vẻ như vậy, giờ thì thấy lời hai đứa dễ nghe rồi. Trên đầu Trưởng Công Chúa đeo bôi trán*, cả người lộ ra kí chất hiền lành lại phúc thái: Họa Họa, mau đưa tay cho ta xem một chút bị thương thế nào?
Bôi trán: dây bằng vải cột trước trán, có thể thêm viên ngọc ở giữa hay gì đó.
Trưởng Công Chúa vén tay áo lên xem xét, phía trên chỉ có một cục máu ứ đọng rất nhạt, nếu như không phải vì làn da Ban Họa trắng, cơ hồ cũng không nhìn ra.
Nhìn thấy thế, Trưởng Công Chúa làm sao lại không hiểu, đây nhất định là Ban Họa nhà họ làm chuyện xấu. Buông tay áo xuống, che lại cánh tay Ban Họa, Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ cười nói: Ngươi đó.
Ai bảo hắn ta nói chuyện khó nghe, dạy dỗ nhiều lần cũng còn không thức thời, vậy nên ta dạy hắn cái gọi là xuôi xẻo. Ban Họa đưa tay ôm lấy Trưởng Công Chúa: Nếu không phải hắn trêu chọc ta, ta mới lười so đo cùng hắn.
Trong cung có tai mắt của Trưởng Công Chúa, đầu đuôi ngọn ngành rất rõ ràng, tất nhiên cũng biết tại sao Ban Họa phải làm thế. Bà đau lòng sờ lên đầu Ban Họa: Nha đầu này, thật là một tý thua thiệt cũng không ăn, cũng không biết về sau ai có thể chịu được tính tình ngươi.
Là bà dạy con không tốt, bây giờ nghe một vãn bối trào phúng con của bà như thế, bà làm sao có thể thờ ơ, nhưng một số chuyện ŧıểυ bối có thể làm, bà lại không thể làm.
Không ai chịu được, vậy ta sẽ không lấy phu quân. Ban Họa dựa vào người Trưởng Công Chúa: Không lấy phu quân cũng rất tốt.
Trưởng Công Chúa vuốt ve tóc nàng, không nói tiếp về người nàng phải gả, chỉ cười dịu dàng.
Tỷ đệ hai người vốn đến đưa lá trà cho Trưởng Công Chúa, đưa tờ đơn yến hội và danh sách tân khách, nào biết được giữa trưa ăn cơm xong, lại bao lớn bao nhỏ như trước đến phủ Trưởng Công Chúa.
Tỷ, tỷ nói chúng ta đến tặng đồ, hay là đến nhận đồ? Ban Hằng nhớ tới vừa rồi tổ mẫu nhét ngân phiếu vào trong tay mình, cười tủm tỉm nói: Nhưng mà quả nhiên tổ mẫu cực kỳ hào phóng.
Lấy ra. Ban Họa xòe tay trước mặt hắn.
Làm, làm gì? Ban Hằng cảnh giác nhìn chằm chằm Ban Họa, bưng bít lồng ngực của mình: Đây là tổ mẫu cho đệ!
Hoặc là đệ giữ lại, sau này đừng mong lấy một lượng bạc nào từ chỗ ta, hoặc là ngoan ngoãn đưa ngân phiếu cho ta, ta cho đệ chọn. Ban Họa chậm rãi mở miệng: Ta không ép đệ.
Ban Hằng nhìn tỷ hắn một chút, lại sờ ngân phiếu trên người, cọ sát thật lâu, mới đưa ngân phiếu vào tay Ban Họa, quay đầu không nhìn số ngân phiếu hắn sắp mất: Cầm lấy đi, cầm lấy đi.
Nhiêu đây là đủ rồi. Ban Họa cười híp mắt nhận ngân phiếu: Tuổi còn nhỏ, trên người có nhiều ngân phiếu làm gì, đừng học thói xấu.
Ban Hằng không vui, không muốn nói chuyện.
Lần trước không phải đệ muốn mua quạt sao? Ban Họa ngồi trên lưng ngựa: Đi, tỷ đi mua cùng đệ.
Ban Hằng lập tức vui vẻ ra mặt, đâu còn quản ngân phiếu gì đó, lúc này ngoan ngoãn lên ngựatheo sau Ban Họa rời đi, trên đường đi cẩn thận ân cần, sợ Ban Họa thay đổi chủ ý không mua cho hắn.
Thịnh hành gần đây là trào lưu chơi quạt, cây quạt càng quý báu càng có mặt mũi, quạt trong tay hắn mặc dù không ít, nhưng thứ dùng để khoe khoang, thì vẫn còn chê ít đấy?
Thật không biết mấy người này nghĩ gì, chơi trò cây quạt, chứng tỏ các người có phong độ hay là rất ngu ngốc? Ban Họa ghét bỏ xu thế lưu hành gần nhất trong Kinh Thành: Tại sao không lúc nào thấy các người lưu hành thi Trạng Nguyên vậy chứ?
Tỷ, chúng ta đều là một đám hoàn khố, thông minh như vậy làm gì? Ban Hằng lý lẽ hùng hồn nói: Quốc gia đại sự đã có những rường cột nước nhà quan tâm, chúng ta không đi cản trở đã là cống hiến cho đại nghiệp.
Nói đến đây, Ban Hằng nhỏ giọng nói: Tỷ cũng giống đệ thôi mà.
Ban Họa liếc mắt nhìn hắn, lập tức hắn im miệng không nói thêm gì nữa.
Hai tỷ đệ nhanh chóng đến cửa tiệm, nghe