Thành An Bá là quân tử tuấn tú nhẹ nhàng xuất trần như thế, sao lại cùng Ban Họa xuất hiện chung một chỗ vậy?
Tạ Uyển Dụ sửng sốt, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, quay đầu lo lắng nhìn về phía hảo hữu Thạch Phi Tiên, quả nhiên sắc mặt đối phương hết sức khó coi.
Phi Tiên. Tạ Uyển Dụ bắt lấy tay Thạch Phi Tiên: Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ bọn họ chỉ trùng hợp gặp nhau, rồi cùng về mà thôi.
Thạch Phi Tiên miễn cưỡng cười: Thành An Bá giao du với ai, thì có liên quan gì đến ta?
Tạ Uyển Dụ biết trong nội tâm nàng ta không dễ chịu, cắn răng: Ngươi yên tâm, nếu như ta có cơ hội ta sẽ khiến nàng ta không dễ chịu gì.
Uyển Dụ, cám ơn ngươi, nhưng mà ngươi đừng làm như vậy, nếu như dẫn đến chuyện gì, ảnh hưởng tới ấn tượng tốt của ngươi trước mặt bệ hạ và Nhị Hoàng Tử thì làm sao đây? Thạch Phi Tiên vội vàng nắm tay nàng ta: Ngươi đừng xúc động.
Tạ Uyển Dụ lúc này mới nhớ tới mình là tức phụ hoàng gia tương lai, làm việc hẳn phải đoan trang, nếu đi tìm Ban Họa gây phiền phức, lỡ như lớn chuyện, với nàng ta sẽ không tốt. Nghĩ đến đây, nàng ta dừng nghĩ đến việc tìm Ban Họa gây phiền phức.
Thì ra mình lại là một người ích kỉ như thế.
Tạ Uyển Dụ càng nghĩ càng áy náy, ánh mắt khẽ lay động, không dám nhìn thẳng Thạch Phi Tiên.
Thạch Phi Tiên giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt tránh né của Tạ Uyển Dụ, bắt lấy tay của nàng ta cười nói: Đi, bệ hạ gần bắt đâu tiệc nướng thịt, chúng ta không nên đến muộn.
Ừ. Nhìn hảo hữu như vậy, nội tâm Tạ Uyển Dụ càng áy náy hơn.
Nói đưa con mồi cho bệ hạ, vậy thì nhất định phải đưa, từ trước đến nay Ban Họa là một nữ tử đã nói sẽ làm.
Doanh trướng của Vân Khánh Đế đặt ngay giữa, trướng màu đen, bên trên thêu Kim Long bay lên, chính là doanh trướng Đế Vương.
Trường Thanh Vương và bọn Ban Họa đứng ngoài trướng, chờ Vân Khánh Đế triệu kiến.
Vân Khánh Đế cũng vừa đi săn về, đổi một thân áo choàng mát mẻ, nghe Trường Thanh Vương cùng mấy vị vãn bối đến, lúc này liền tuyên bọn họ đến.
Chào hỏi xong, Vân Khánh Đế thấy trong tay Ban Họa còn cầm theo một con hồ ly sống, liền cười nói: Họa Họa, ngươi cầm con hồ ly này làm gì?
Bệ hạ, ta đến dâng lễ vật cho người đây. Ban Họa trừng mắt: Trước khi đi không phải đã nói, săn được đồ tốt liền hiến cho ngài sao?
Vân Khánh Đế sửng sốt một chút, lúc trước ông chỉ cho là ŧıểυ nha đầu này nói đùa, nên không để lời này trong lòng, nào biết được nàng vậy mà thật săn được đồ chơi hay.
Vương Đức, cất kỹ con mồi Quận Quân cho trẫm, trẫm thấy da nó không tệ, đợi trời lạnh liền lấy ra làm khăn quàng cổ. Long nhan Vân Khánh Đế cực kỳ vui mừng, mang theo vài phần vui đùa nói: Hôm nay ngươi ra ngoài lâu như vậy, chỉ săn được một con hồ ly thôi sao?
Thứ khác cũng săn một chút, đều là thỏ xám màu hỗn tạp, hoặc là mấy loại chim sẻ nhỏ, thần nữ thực sự không có ý định lấy ra làm bẩn mắt ngài. Ban Họa có chút xấu hổ: Con Bạch Hồ này miễn cưỡng có thể trình lên.
Ngươi là một ŧıểυ cô nương nhỏ tuổi, có thể săn nhiều đồ như vậy thật không tệ. Ngược lại Vân Khánh Đế cười ha ha an ủi Ban Họa một phen, còn thưởng cho nàng một con thỏ to béo, một cân thịt hươu. Đây đều là do Vân Khánh Đế tự tay săn, ý nghĩa không tầm thường.
Trường Thanh Vương, mấy người Thành An Bá cũng được ban thưởng. Vân Khánh Đế muốn giữ Trường Thanh Vương lại để nói chuyện, bọn người Ban Họa liền lui ra.
Thành An Bá. Trong tay Ban Họa cầm con thỏ đã trói kỷ và thịt