Ta Chỉ Là Nữ Phụ Trong Truyện Bị Giới Hạn

Chương 9

Trước Sau

break
Ánh mắt của Đoạn Linh ôn hòa như gương mặt hắn, không mang lấy chút công kích nào. Hắn không biểu lộ vui buồn, như thể một pho tượng ngọc được điêu khắc mà thành.

Thanh Tú Xuân đao ban nãy bị hắn vung đi, không biết từ lúc nào đã trở về trong tay. Trên lưỡi dao vẫn còn vương lại chút máu.

Ánh mắt Lâm Thính khẽ lóe lên.

Đoạn Hinh Ninh đang cúi đầu, không hề nhận ra trong khoảng khắc đó, giữa hai người kia đang nổi lên sóng ngầm mãnh liệt. Nàng chỉ biết ý thức được việc bản thân ra ngoài bằng xe ngựa quá rêu rao, đã khiến bọn xấu có cơ hội ra tay nên lập tức nhận sai:

– Là ta sai khi ra phủ mà quá phô trương, khiến kẻ xấu có cơ hội lợi dụng.

Đoạn Linh không nhìn Lâm Thính nữa, chỉ khẽ cười, dịu giọng đáp:

– Lỗi là ở bọn chúng, ngươi không cần tự trách.

Nụ cười của hắn khiến mắt Đoạn Hinh Ninh sáng lên. Nhị ca nàng đúng thật là… đẹp một cách rực rỡ. Nàng không hiểu sao với dung mạo thế này mà hắn lại trở thành Cẩm Y Vệ. Chẳng phải điều kiện tuyển chọn của Cẩm Y Vệ là phải thân thủ mạnh mẽ, vóc người vạm vỡ hay sao?

Tuy thân thể hắn không tính là yếu, nhưng ở trong phủ lại luôn hòa nhã, không bao giờ dùng thân phận áp người. Nhìn kiểu gì cũng không giống người thuộc Cẩm Y Vệ. Nàng nghĩ nghĩ, rồi lại để đầu óc bay tận mây xanh.

Đoạn Linh dùng khăn lau sạch vết máu trên mũi đao, thu đao về vỏ, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ viển vông:

– Về đi.

– Huynh không cùng ta trở về phủ à?

Đoạn Linh xoay người bước ra ngoài:

– Ta còn chút công vụ cần xử lý. Đêm nay có lẽ sẽ không về phủ. Ngươi về trước, thay ta gửi lời tới phụ thân và mẫu thân.

() Canh thịt là lối nói ẩn dụ trong văn cổ và ngôn tình mạng, thường ám chỉ hôn nhân hoặc chuyện tình cảm thân mật.


Đoạn Hinh Ninh nói:

– Được. Ta sẽ cùng Lâm gia Thất cô nương về phủ, có bạn đồng hành cũng yên tâm hơn.

Bước chân Đoạn Linh hơi khựng lại. Đầu ngón tay theo thói quen khẽ vuốt chuôi Tú Xuân đao bên hông, hắn không quay đầu lại, giọng điệu nhàn nhạt:

– Vì sao ngươi lại tin nàng đến thế?

– Nàng thật lòng đối tốt với ta, vậy cớ gì ta không thể tin nàng? Nhị ca, có phải huynh đã hiểu lầm nàng điều gì không? Trước kia huynh cứ ngăn cản ta thân cận với nàng, nhưng mà… ta thực lòng thích được ở bên nàng.

Đoạn Hinh Ninh nói vậy là để thay Lâm Thính gỡ gạc.

Đoạn Linh khẽ cong môi cười, không nói gì thêm:

– Vậy có lẽ là ta đã nghĩ nhiều.

Hắn vừa rời đi, Đoạn Hinh Ninh lập tức quay lại tìm Lâm Thính. Hạ Tử Mặc vẫn còn ở đó. Trên người hắn chẳng có chức quan gì ràng buộc, rảnh rỗi tiêu dao, liền chủ động xin được hộ tống các nàng về phủ. Đoạn Hinh Ninh ngoài mặt giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoa nở rộn ràng.

Hạ Tử Mặc trước đưa Lâm Thính về Lâm phủ, rồi mới tiễn Đoạn Hinh Ninh về Đoạn gia. Lâm Thính thầm nghĩ: Một chàng có tình, một nàng có ý như vậy, thì nên để họ có cơ hội ở bên nhau.

Vừa mới đặt chân về Lâm phủ, còn chưa kịp ngồi ấm ghế, Lâm Thính đã bị người ta kéo đi tiếp tục quỳ ở từ đường.

Tới cả ban đêm cũng không tha cho nàng.

Lâm tam gia ở từ đường mắng mỏ nàng suốt nửa canh giờ. Thấy nàng không hề có ý nhận sai, ông ta giận đến mức tay áo phất mạnh bỏ đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo đám tôi tớ:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc