Chẳng trách nàng chẳng biết nên đối mặt thế nào với Hinh Ninh. Người ta thì thản nhiên vô tư, còn nàng lại ôm cả một đầu ký ức hỗn độn. Sao có người xuyên sách mà không thể xoá ký ức nào hết như nàng cơ chứ?
Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đứng ngây ra không động đậy, liền nghiêng đầu thắc mắc:
“Ngươi làm gì còn chưa lên?”
Không thể nghĩ thêm nữa. Lâm Thính hít sâu một hơi, bước lên xe ngựa.
Hôm nay Đoạn Hinh Ninh có vẻ khác hẳn mọi khi, thẹn thùng thấy rõ, gương mặt đỏ bừng, lời nói cũng lắp bắp, như muốn nói lại thôi:
“Ngươi… lát nữa có thể đi cùng ta tới một nơi được không?”
—
Chiếu ngục.
Mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, tanh hôi đến cực điểm, từng vũng máu loãng chảy lan ra khắp nền đất.
Tiếng rên rỉ vang vọng, thống khổ đến mức người nghe cũng rợn cả sống lưng. Phạm nhân bị tra khảo thân thể đầy máu mủ, da thịt nứt nẻ, xương cốt trơ ra, đôi mắt đã lờ đờ, thần trí gần như mơ hồ.
Cách đó không xa, một thanh niên mặc phi ngư phục đỏ tươi, dáng người cao gầy thẳng tắp, đứng im lặng như tượng.
Hắn cúi đầu chậm rãi lật xem từng trang hồ sơ trên tay, sắc mặt bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi máu tanh hay tiếng kêu la thảm thiết xung quanh.
Thật lâu sau, giữa lúc một tiếng rên nữa lại vang lên, phạm nhân thều thào, giọng yếu ớt như sắp tắt:
“Ta… khai…”
Đoạn Linh khẽ động ngón tay, gập hồ sơ lại, dung mạo tựa thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt khẽ ngẩng lên, ánh mắt lãnh đạm lướt qua những hình cụ u ám, dừng lại trên người phạm nhân đang nằm sõng soài. Sau đó, hắn bước qua những mảnh xương trắng hếu bị lôi ra khỏi thân thể, vương đầy mặt đất.
Phạm nhân không kìm được mà né tránh ánh mắt của hắn. Ai nhìn vào cũng sẽ thấy một thư sinh ôn nhuận như ngọc, cử chỉ nhẹ nhàng điềm đạm, chẳng ai ngờ được người này chính là chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ — kẻ hành xử quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đoạn Linh cúi người, nhìn thẳng vào phạm nhân, cất giọng nhàn nhạt:
“Đồng bọn của ngươi là ai?”
Xử lý xong chuyện trong ngục, Đoạn Linh rời khỏi chiếu ngục. Vừa ra đến cửa, đã thấy có người vội vã chạy tới, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói:
“Đại nhân, Nam Sơn Các xảy ra chuyện rồi!”
—
Nam Sơn Các là một trong những tửu lâu nổi danh bậc nhất kinh thành, được đám công tử thế gia đặc biệt yêu thích, đến cả không ít quan viên trong triều cũng thường lui tới đây gặp gỡ.
Lâm Thính bị Đoạn Hinh Ninh kéo tới chốn này, vừa bước xuống xe ngựa, hai người đã được chưởng quầy đích thân dẫn lên nhã gian tầng hai.
Trên đường đi, Đoạn Hinh Ninh thỉnh thoảng lại liếc nhìn gian phòng kế bên.
Nghe chưởng quầy nói khách nhân gian bên là Hạ thế tử — Hạ Tử Mặc, Lâm Thính lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hạ Tử Mặc, trong nguyên tác là nam chính, thế tử phủ Thế An Hầu. Không lâu trước, Đoạn Hinh Ninh vừa gặp hắn đã phải lòng, từ đó tìm mọi cách để được gặp lại.
Gần đây, Lâm Thính không biết đã nghe nàng ấy nhắc tới cái tên “Hạ Tử Mặc” bao nhiêu lần. Cứ lặp đi lặp lại những lần tương ngộ đầy tình cờ, biểu hiện rõ ràng của một thiếu nữ lần đầu biết yêu. Lâm Thính không chen vào, chỉ làm một người nghe đơn thuần.
Hôm nay bị lôi tới Nam Sơn Các để gặp Hạ Tử Mặc, nàng cũng không có ý định chen tay vào gì cả.