Ta Chỉ Là Nữ Phụ Trong Truyện Bị Giới Hạn

Chương 20

Trước Sau

break
Nghe nàng đáp lại như vậy, Đoạn Linh cong môi cười nhạt, giọng nói ôn hoà:

“Vậy là ta nghĩ sai rồi. Chỉ là ngày trước thấy Thất cô nương bị Lệnh Uẩn kéo vào bếp làm điểm tâm, ta còn tưởng ngươi bị nàng làm phiền.”

Lệnh Uẩn là tên tự của Đoạn Hinh Ninh.

Phụ mẫu nàng kỳ vọng nàng trở thành tài nữ, nên đặt tên rất dụng tâm. Lấy chữ “Lệnh” từ “Lệnh Khương” — một nữ sĩ nổi tiếng đời Đông Tấn, lại chọn “Uẩn” từ tên của Tạ Đạo Uẩn — tạo thành Lệnh Uẩn.

Lâm Thính khi còn chưa thức tỉnh từng ganh tị cái tên đầy ý nghĩa đó, cũng từng vô thức làm rơi đồ khi giúp Đoạn Hinh Ninh nấu nướng. Đó là hành động khi nàng còn bị cốt truyện chi phối, thân thể như không chịu khống chế.


Lông mày nàng khẽ nhíu lại, vẻ mặt như đang cố nhớ lại chuyện cũ, thoạt nhìn chân thành vô cùng:

“Đoạn đại nhân hiểu lầm rồi. Khi ấy ta đang ốm, tay chân không vững, mới bất cẩn làm rơi điểm tâm, hoàn toàn không phải cố ý. Không ngờ lại bị ngươi bắt gặp, đến giờ còn bị hiểu lầm.”

Không rõ Đoạn Linh có tin hay không, chỉ nhàn nhạt nói:

“Thì ra Đoạn mỗ đã hiểu lầm Thất cô nương suốt ngần ấy thời gian, nay xin gửi lời tạ lỗi.”

“Đoạn đại nhân nói vậy thật khiến ta không dám nhận.”

Lâm Thính không cho là thật, cũng chẳng mấy để tâm tới lời xin lỗi kia.

Gia nhân đưa Lâm Thính vào đứng không xa phía sau, len lén ngẩng đầu quan sát. Hắn và Đào Chu đứng ở đình hóng gió phía xa, tuy không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cũng không nhịn được tò mò — vì sao nhị công tử lại giữ nàng lại trò chuyện?

Trái với sự tò mò của gia nhân, Đào Chu lại như lửa đốt trong lòng, lo lắng bất an.

Người ngoài có thể không biết giữa Lâm Thính và Đoạn Linh chẳng ưa gì nhau, nhưng nàng, thân là nha hoàn bên cạnh Lâm Thính, thì hiểu quá rõ.

Lâm Thính từng trước mặt nàng mắng chửi Đoạn Hinh Ninh, lại ghét lây cả họ hàng, Đoạn Linh đương nhiên cũng bị lôi vào. Nàng từng buông lời cay độc, nói hắn tuy có đẹp trai cũng vô dụng, đến mức còn không xứng để nàng liếm chân. Câu từ khó nghe đến mức chói tai.

Mỗi lần nghe Lâm Thính nói những lời như vậy, Đào Chu đều lạnh cả sống lưng. Cẩm Y Vệ tai mắt trải khắp thiên hạ, lỡ như bị ai đó nghe được thì hậu quả thực sự khó lường.

Vậy mà Lâm Thính lại chẳng hề sợ hãi, ỷ vào việc Đoạn Hinh Ninh tin tưởng mình, ngày ngày muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.

Đào Chu thì lo suýt rối gan rối ruột, khuyên can nàng mãi mà chẳng ăn thua. Mãi đến hai năm trước nàng mới thôi, nhưng ai mà biết những lời ấy có từng lọt vào tai Đoạn Linh hay chưa?

Lâm Thính chẳng hề hay biết những lo toan trong lòng Đào Chu, lúc này toàn tâm toàn ý đối phó với Đoạn Linh.

Khi cả hai đang trò chuyện, một phong thư từ tay áo Đoạn Linh bất chợt rơi xuống, rơi ngay dưới chân Lâm Thính. Gia nhân định mở miệng nhắc, nhưng nàng đã nhanh tay cúi xuống nhặt lấy:

“Đoạn đại nhân, thư của ngươi rơi này.”

Sắc mặt nàng vẫn thản nhiên, ánh mắt lướt qua phong thư cũng không hề tỏ ra khác thường, hoàn toàn không giống người đã thấy rõ nội dung bên trong.

Đoạn Linh khẽ chớp mắt, cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt nàng, rồi nhanh chóng đưa tay nhận lại thư:

“Đa tạ Thất cô nương đã nhắc.”

“Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, Đoạn đại nhân khách sáo rồi.”

Nàng cũng giữ thái độ khách khí như hắn, lễ độ nhưng không thân cận.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc