Ta Chỉ Là Nữ Phụ Trong Truyện Bị Giới Hạn

Chương 2

Trước Sau

break
Người còn chưa vào, giọng đã vọng tới trước.

Là giọng của mẫu thân. Lâm Thính đương nhiên nhận ra ngay, nàng len lén nghiêng đầu, lén nhìn ra ngoài một cái, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ lém lỉnh.

Tuy nhiên do góc độ hạn chế, nàng cũng không thấy rõ gì, sợ bị người ngoài phát hiện nên đành quay đầu lại tiếp tục quỳ.

Chỉ nghe Lâm tam gia lạnh giọng quát:

“Không biết xấu hổ! Mau quay về cho ta!”

Nhưng mẫu thân nàng nào chịu nhường:

“Ta thấy cái nhà này sống thế là hết chịu nổi rồi!”

Không rõ vì lý do gì mà giọng họ bỗng hạ xuống rất nhỏ, chưa đầy một lúc sau, một vú già bước vào, nhẹ nhàng đỡ Lâm Thính dậy:

“Thất cô nương, tam gia nói hôm nay miễn phạt cho người, mau đứng lên đi.”

Lâm Thính nghe vậy thì ngẩn người. Phụ thân nàng sao lại dễ dàng tha cho nàng như thế? Điều này thật khó tin, nhất định là có ẩn tình.

Vú già đứng bên giải thích:

“Đoạn tam cô nương có việc gấp muốn gặp người, phu nhân bảo người mau qua đó, đừng để người ta phải chờ lâu.”

Nàng đáp khẽ: “Ừm.”

Thì ra là Đoạn Hinh Ninh tới, trách gì phụ thân nàng lại dễ mềm lòng như vậy. Hắn vốn lo chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, lại đang muốn mượn mối quan hệ giữa Lâm Thính và Đoạn gia – vốn đang rất có thế lực ở kinh thành – để lấy lòng, đúng là tính toán không sót kẽ nào.

Lâm Thính nghĩ bụng, tam gia nhà nàng mới thật sự là người có thiên phú buôn bán, không đi làm thương nhân đúng là uổng phí một nhân tài.

Hồi nhỏ, nàng từng vô tình cứu Đoạn Hinh Ninh một lần, từ đó về sau, cô nương kia cứ quấn lấy nàng, xem nàng như tri kỷ. Cứ cách vài bữa lại tới tìm nàng, chuyện gì cũng kể, không hề giấu giếm điều gì.

Đoạn Hinh Ninh được phụ mẫu bảo bọc rất kỹ, tâm tư thuần khiết, đối nhân xử thế cũng rất chân thành.

Còn trong nguyên tác, Lâm Thính là một nữ phụ phản diện, do hoàn cảnh trưởng thành đầy thiếu thốn nên trở nên tự ti, hư vinh và luôn đầy bụng tính toán. Ngay từ nhỏ đã đố kỵ với nữ chính Đoạn Hinh Ninh – người được yêu thương, nâng niu như trân bảo.

Tạo hình nhân vật của nàng cũng chẳng khác gì những nữ phụ độc ác khác: ngoài mặt thì thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, nhưng sau lưng lại không từ thủ đoạn mà âm thầm cản trở, hãm hại đối phương.


Cuối cùng, trong nguyên tác, Lâm Thính vì biết Đoạn Hinh Ninh đem lòng yêu nam chính nên đã tìm mọi cách chia rẽ hai người.

Nguyên nhân chẳng gì khác ngoài việc... nàng cũng yêu thầm nam chính.

Nhưng đó chỉ là nhân vật trong truyện và tình tiết đã được định sẵn. Với Lâm Thính hiện tại, những chuyện đó chẳng liên quan gì. Nàng chẳng có chút cảm tình nào với nam chính, cũng không hề ganh tỵ với Đoạn Hinh Ninh. Điều duy nhất nàng quan tâm chính là... kiếm chút tiền tiêu vặt cho mình.

Nam nhân thì có gì đáng tin? Hôm nay còn ngọt ngào, ngày mai đã có thể trở mặt. Còn tiền bạc — một khi vào tay thì sẽ mãi là của mình.

Lâm Thính trở về phòng thay bộ xiêm y khác để đi gặp Đoạn Hinh Ninh. Dù thời gian quỳ ở từ đường không dài, nhưng hương nến đã bám đầy người, đối với nàng – vốn không quen với mùi hương này – thì quả thật có chút khó chịu, hơi sặc mũi.

Đám hạ nhân nhanh nhẹn giúp nàng rửa mặt, sau đó thay sang bộ y phục mới.

Lâm Thính vén tay áo, gạt tay đám người hầu sang một bên, tự mình đứng trước gương soi.

Trong gương hiện lên bóng dáng một thiếu nữ với đôi mắt đen láy, cài trâm bạc nghiêng lệch trên mái tóc, làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật với những đường nét thanh tú. Ở giữa hai hàng mày điểm một bông hoa điền ngay ngắn, trang nhã. Môi nàng nhàn nhạt sắc hồng, nhẹ nhàng như cánh anh đào vừa hé nở.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc