Lâm Thính sao có thể chấp nhận.
“Không được, ta không cho ngươi đi Tô Châu. Muốn đi thì cũng được, làm xong mấy vụ này rồi hẵng đi. Bằng không thì...”
Chữ “không” còn chưa nói hết, một ám khí bay vút qua, cắm phập vào thành ghế bên cạnh nàng, sượt qua tóc nàng.
Chữ cuối cùng nghẹn lại nơi môi, Lâm Thính cắn răng nuốt xuống, đổi giọng: “Đi đi.”
Chọn người hợp tác làm ăn cần phải kỹ càng, chỉ sơ suất một chút là có thể trở thành kẻ đe dọa ngươi.
Ngay sau đó, thiếu niên tung mình nhảy lên khung cửa sổ sát con hẻm nhỏ, ánh sáng chiếu nghiêng làm nửa khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lộ rõ: “Nửa tháng nữa ta nhất định trở về. Vài vụ tiếp theo, ta không lấy một xu.”
Lâm Thính khoát tay xua hắn: “Cút nhanh đi, đỡ chướng mắt. Mấy vụ kế tiếp, một mình ta làm. Không cần ngươi nói, ta cũng chẳng chia cho ngươi lấy nửa đồng.”
Hắn đi rồi, không lâu sau Lâm Thính cũng rời khỏi.
Nghe Đào Chu nói, hôm nay nên về Lâm gia sớm một chút.
Oan gia ngõ hẹp, ngay lúc đang mua bánh dầu, nàng lại gặp Đoạn Linh.
Hắn không mặc quan phục phi ngư, chỉ đứng lặng trước một tiệm bán hương phấn, vận y phục màu thanh nhã, dáng vẻ khiêm tốn, thoạt nhìn chẳng khác gì một thư sinh mặt trắng vào kinh dự thi.
Người xưa nói đúng, chọn ngày chi bằng đúng ngày — Lâm Thính chợt lóe lên ý nghĩ, bèn lập tức rẽ vào tiệm bên đường, mua một chiếc mũ có rèm, trùm kín từ đầu tới cổ, sau đó chạy thẳng đến trước mặt Đoạn Linh, nói vội một câu:
“Ta thích ngươi.”
Dứt lời liền xoay người bỏ chạy.
Phố Cờ lúc ấy đông như trẩy hội, nào là thương nhân đến từ khắp nơi, nào là các phụ nhân, các vị tiểu thư khuê các chưa xuất giá, còn có cả hòa thượng. Không giống những nữ tử dân thường khác, các nàng ra ngoài đều quen đội mũ có rèm, xem như lẽ thường.
Chiếc mũ mà Lâm Thính chọn chính là kiểu phổ biến nhất, nàng lại hành động nhanh nhẹn, động tác linh hoạt như một con sâu nhỏ len lỏi giữa đám đông, nháy mắt đã mất hút.
Cho dù ánh mắt Đoạn Linh có tốt đến đâu, giữa một rừng những cô nương ăn mặc tương tự, cũng khó mà nhận ra nàng.
Một Cẩm Y Vệ mặc thường phục đi cùng Đoạn Linh, thấy bóng Lâm Thính biến mất, bản năng muốn đuổi theo. Nhưng vừa cất bước, hắn bỗng nhớ lại nàng vừa nói gì.
Hắn khựng lại, quay về đứng bên cạnh Đoạn Linh, môi mấp máy, bối rối hiếm thấy.
Nếu cô nương kia có ý định bất lợi với Đoạn Linh, hắn còn có thể xông lên bắt lấy, lôi về nha môn thẩm vấn. Nhưng nàng chỉ nói đúng một câu: “Ta thích ngươi.” — chẳng lẽ vì thế cũng muốn bắt người?
Cẩm Y Vệ vốn đã mang tiếng dữ trong dân gian, bá tánh thấy họ như thấy hổ. Quyền lực của họ lớn, hành sự như gió cuốn mây bay, nhưng đến mức chỉ vì một câu tỏ tình mà bắt người thì đúng là hoang đường.
Làm vậy chẳng phải là lạm quyền vô lý sao?
Huống chi Đoạn Linh sở hữu dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn”, nếu hắn là nữ tử thì kẻ đến cầu hôn đã đạp vỡ cửa lớn nhà họ Đoạn rồi.
Bây giờ chỉ tạm bỏ qua thân phận Cẩm Y Vệ, quả thật hắn rất dễ thu hút sự yêu thích của các cô nương.
Một cô gái trót say lòng, nhất thời không kìm được tình cảm, lại vì danh tiếng ràng buộc mà không dám lộ mặt thật, lựa chọn che giấu dung nhan để bày tỏ, cũng không phải điều gì quá khó hiểu.