Sau khi từ phòng y tế của trường trở lại lớp học, Phong Kỳ có chút không yên lòng.
Năng lượng huyết mạch tăng lên nhưng hắn lại không tìm ra được nguyên nhân, chỉ là suy đoán có lẽ có liên quan đến giấc mơ quỷ dị kia.
"Thân thể lại không thoải mái sao!" Phát hiện Phong Kỳ có chút không yên lòng, Mạc Phi đang nghiêm túc nghe giảng bài ở bên cạnh quay đầu tò mò hỏi.
"Không có việc gì, khả năng là còn chưa khỏi hẳn!" Nói xong, Phong Kỳ lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi:
"Cậu quen bác sĩ ở phòng y tế mới đến à? Sao tôi lại không biết!"
Đối mặt với câu hỏi, Mạc Phi có vẻ hơi xấu hổ:
"Chị ấy là chị gái tôi, vốn là lính quân y của một chiến đoàn trận địa, bởi vì trong lúc thăm dò trận địa bị sinh vật trận địa đánh lén bị thương khí hải đan điền, dẫn đến khí hải không có cách nào tồn trữ được linh khí, nên chị ấy giải nghệ trở lại rồi. Ở nhà không chịu ngồi yên, liền nộp hồ sơ xin vào làm bác sĩ của trường, vừa rồi mới được thông qua xét duyệt của trường học và chính thức nhậm chức."
"Chị ruột?"
"Không phải chị ruột!"
"Vậy vấn đề không lớn!" Phong Kỳ quả quyết gật đầu, ném cho Mạc Phi một ánh mắt khích lệ.
"Vấn đề rất lớn, mặc dù chị ấy không phải chị ruột nhưng lại là con gái nuôi của mẹ tôi, mẹ tôi đã sớm cảnh cáo, nói tôi không xứng với chị Dữu Tử, không được đi trêu chọc con gái nuôi của bà, nếu không bà sẽ đánh gãy chân tôi!"
"Cậu xác định cậu là con ruột?"
"Không xác định, có thể là được tặng kèm khi nạp điện thoại!"
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Phong Kỳ và Mạc Phi bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, điểm số của lần thi này cực kỳ quan trọng, điểm cao thì có thể có rất nhiều lựa chọn, có thể được vào làm việc trong những viện nghiên cứu công pháp hay thuật pháp, trở thành những người ưu tú, hoặc gia nhập chiến đoàn trận địa và trở thành một chiến sĩ trận địa, hoặc cũng có thể vào trường học và trở thành một giáo viên với chế độ đãi ngộ tốt.
Nhưng nếu như điểm thấp thì tình huống hoàn toàn ngược lại, căn bản không có bao nhiêu lựa chọn, có tỉ lệ cao sẽ phải chịu sự chà đạp của xã hội.
Vì vậy kỳ thi tốt nghiệp sắp tới chính là bước ngoặt quan trọng trong đời người, Phong Kỳ không dám lơ là, cố gắng nắm chặt thời gian cuối cùng để ôn tập.
Mạc Phi ngồi bên cạnh lại có lý tưởng khác biệt với hắn, quyển sách Mạc Phi đang cầm đọc lúc này là « Lịch sử phát triển của vũ khí và công nghệ », bởi vì lý tưởng của hắn ta là làm một kỹ sư vũ khí hoặc một nhân viên nghiên cứu phát minh công nghệ, mà không phải giống hắn muốn vào viện nghiên cứu công pháp, thuật pháp hoặc gia nhập chiến đoàn trận địa, sống cuộc sống vết đao liếm máu*.
Vết đao liếm máu: nguy hiểm, có thể đổ máu, thậm chí là mất mạng bất cứ lúc nào.
Khoa học kỹ thuật đang đối kháng với sinh vật trận địa, mặc dù tác dụng có hạn, nhưng nhân loại chưa bao giờ ngừng nghiên cứu và phát minh khoa học kỹ thuật.
Bởi vì sự tiện lợi mà khoa học kỹ thuật mang lại, cũng như vai trò của nó trong việc đẩy nhanh sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại.
Trong kỳ thi tốt nghiệp vào nửa tháng sau, trừ môn lịch sử bắt buộc phải kiểm tra thì mỗi chuyên ngành đều có môn thi riêng tương ứng.
Lý tưởng của hắn ta là Học viện Ngân Hà, là học viện cấp cao chuyên về "Nghiên cứu công pháp học ", sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội gia nhập viện nghiên cứu Ngân Hà của học viện, vì vậy tư liệu hắn đọc đều là tri thức có liên quan đến lý luận nghiên cứu công pháp.
Còn Mạc Phi lựa chọn viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, vì vậy tư liệu cậu ta xem đều có nội dung về phương diện khoa học kỹ thuật.
. . .
Sau khi kết thúc chương trình học buổi chiều, Phong Kỳ và Mạc Phi chạy vắt chân lên cổ về phía nhà ăn.
Bởi vì nếu chạy chậm, thì có khả năng sẽ phải xếp hàng rất lâu trong căng tin.
Sắp phải thi tốt nghiệp, thời gian xếp hàng bọn hắn càng muốn dùng để học và ôn tập.
Vào nhà ăn, Phong Kỳ và Mạc Phi lại vội vàng ăn cơm tối, rồi trực tiếp trở lại ký túc xá.
Ký túc xá là phòng cho hai người, hắn và Mạc Phi cùng ở, mặc dù là phòng ngủ của nam sinh nhưng mọi đồ vật trong ký túc xá đều được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà rất sạch sẽ.
Cũng không phải do hắn và Mạc Phi đặc biệt thích sạch sẽ.
Mà bởi vì ký túc xá thường xuyên sẽ bị kiểm tra, giáo viên phụ trách kiểm tra còn chấm điểm mỗi phòng, nếu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ có một chuỗi phiền phức đưa tới cửa.
Vì vậy hắn và Mạc Phi mỗi ngày đều sẽ quét dọn vệ sinh để giữ cho phòng luôn sạch sẽ.
"Tên điên, nhanh lên ôn tập đi, hôm nay không khỏe thì đi ngủ sớm một chút." Đi tới trước bàn sách ngồi xuống, Mạc Phi quay đầu nhìn Phong Kỳ mở miệng nói.
Phong Kỳ nghe vậy gật đầu, sau đó cũng đến trước bàn sách ngồi xuống, lấy sách ra và bắt đầu ôn tập.
Thời gian trôi qua, Phong Kỳ đắm chìm trong đại dương tri thức, không cách nào tự kềm chế, cam chịu đọa lạc, quay đầu không bờ.