Sau khi lấy xong đồ ăn, hắn đi về hướng Mộc Tinh, sau đó đặt đĩa xuống bàn ăn chỗ Mộc Tinh, và nghiêng người ngồi xuống.
Mộc Tinh đang vùi đầu ăn lập tức ngẩng đầu, phát hiện người ngồi trước mặt chính là Phong Kỳ, mặc dù khuôn mặt cô bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc.
Phong Kỳ không nói gì, hắn cầm nắm cơm lên và chấm một ít mù tạt, kẹp một cái bánh quẩy, cuộn lại và cắn một miệng lớn.
"Tại sao phải ngồi ở đây?"
"Dựa vào cái gì không thể ngồi chỗ này, nhà ăn là chị mở à, chỗ khác đều chen chúc như vậy, chỉ có chỗ chị nhiều chỗ trống!" Phong Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại.
Nghe những lời này Mộc Tinh hết sức ngạc nhiên, nhìn qua Phong Kỳ đang ăn một ngụm lớn, cô lập tức không tiếp tục để ý.
Phong Kỳ xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của không ít học viên trong nhà ăn, điều khiến bọn họ ngạc nhiên không phải sức ăn của Phong Kỳ, mà ngạc nhiên vì Phong Kỳ ngồi ở trước mặt Mộc Tinh.
Mộc Tinh đáng sợ đến mức nào, những học viên quen biết cô đều hết sức rõ ràng.
Đã từng trong một lần mất khống chế, cô suýt chút nữa đem một học viên đánh chết tại chỗ, nếu không phải giáo viên đi ngang qua ra tay thì tên học viên xui xẻo kia dù không chết cũng phải tàn tật suốt đời.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao không ai muốn tiếp xúc với Mộc Tinh, bởi vì có thể họ sẽ bị Mộc Tinh giết chết trong một lần mất khống chế nào đó.
Hành vi của Phong Kỳ ở trong mắt rất nhiều học viên hoàn toàn là đang tìm đường chết.
Đối với ánh mắt kinh ngạc ở bốn phía, Phong Kỳ trực tiếp lựa chọn không nhìn.
Một lát sau, Mộc Tinh ngẩng đầu.
Nhìn Phong Kỳ vẫn còn đang ăn như hổ đói, cô lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô cần ăn nhiều đồ ăn là vì thể chất đặc biệt của mình, thức ăn thông thường khi đi vào dạ dày thì chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu hóa, dẫn đến cô thường xuyên ở trạng thái đói bụng.
Nhưng Phong Kỳ chỉ là một người bình thường, sức ăn như vậy liền có vẻ hơi thái quá.
"Nhìn cái gì. . . Lần (ăn) a. . . Lần lạnh mất ngon!"
Trong miệng còn chất đầy thức ăn, Phong Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tinh, khi nói chuyện thì thuận tay lấy sườn lợn rán trong đĩa Mộc Tinh nhét vào miệng mình, không hề coi mình là người ngoài.
Mộc Tinh: . . .
Đánh giá của người tương lai đối với Mộc Tinh rất cực đoan, cho rằng cô là chướng ngại vật trên con đường phát triển của nhân loại, là đại ma đầu tạo ra cả một thời kỳ tai họa.
Đằng sau đánh giá này phải chăng có ẩn tình gì, Phong Kỳ không thể nào biết được, chẳng qua là hắn cảm thấy sự thay đổi của Mộc Tinh có lẽ có liên quan đến "viện nghiên cứu Tinh Hồng".
Nhắc nhở của lời tự thuật cũng một phần chứng minh phía sau việc này có lẽ có ẩn tình.
Vì vậy, suy nghĩ hiện tại của Phong Kỳ rất đơn giản, tiếp cận Mộc Tinh, thử hiểu rõ cô.
Nếu như Mộc Tinh căm hận toàn nhân loại là bởi vì cô luôn bị những người bên cạnh cô lập và bắt nạt, vậy thì hắn sẵn sàng cố gắng thay đổi cô và trở thành bạn bè của cô .
Nhưng nếu như không có cách nào thay đổi Mộc Tinh, nếu trong lòng cô luôn tồn tại sự căm hận đối với nhân loại, thì hắn cũng đã nghĩ kỹ nên làm thế nào.
Để ngăn chặn đoạn lịch sử đen tối đó xuất hiện, phòng ngừa phản quân Bình minh được thành lập, hắn sẽ nghĩ cách đem Mộc Tinh bóp chết ở trong trứng.
Ngoài ra, hắn còn có ý định điều tra viện nghiên cứu Tinh Hồng.
Nhưng hiện tại không phải lúc để điều tra viện nghiên cứu Tinh Hồng, dù sao thực lực và sức ảnh hưởng của hắn bây giờ cũng không làm được điểm này.
Nghĩ tới đây, Phong Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tinh, đúng lúc này Mộc Tinh cũng ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với hắn.
Sau đó Phong Kỳ nhanh chóng gắp lấy quả trứng luộc duy nhất còn sót lại trên đĩa của Mộc Tinh, nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nhìn Mộc Tinh nói:
"Làm phiền học tỷ lại đi lấy thêm bữa sáng, tôi còn chưa ăn no."
"Sao cậu không tự đi đi." Mộc Tinh vẻ mặt vô cảm nói.
"Học tỷ nên chăm sóc học đệ nha."
Nhìn Phong Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lạnh như băng của Mộc Tinh nổi lên gợn sóng.
Phong Kỳ cho nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt so với các học viên khác trong học viện, đối xử với cô giống như cô là một người bình thường.
Trong ánh mắt hắn nhìn cô không có sự kháng cự, sợ hãi hay thương hại như những học viên khác.
Có đôi khi, đối xử bình thường chính là sự tôn trọng lớn nhất.
Mà Phong Kỳ biết rõ điều này.
Không nói thêm lời nào nữa, Mộc Tinh đứng dậy cầm đĩa của mình đi về khu tự phục vụ lấy đồ ăn.
Nhìn theo Mộc Tinh rời đi, trên mặt Phong Kỳ hiện lên một nụ cười.
"Cứu vớt Đại Ma vương sa ngã, bắt đầu từ bữa sáng."
Một lát sau, Mộc Tinh trở lại với một đĩa đầy thức ăn.
Phong Kỳ không coi mình là người ngoài, vươn tay cầm đồ ăn lên và bắt đầu ăn.
Bữa sáng này ăn rất lâu, khi các học viên ở trong nhà ăn càng ngày càng ít thì Phong Kỳ cũng cảm thấy mình đã ăn no rồi, tốc độ tiêu thụ đồ ăn rõ ràng không đuổi kịp tốc độ ăn, nhưng Mộc Tinh vẫn còn đang tiếp tục ăn, không hề có dấu hiệu muốn dừng lại.
[ Năng lượng được bổ sung, năng lượng hiện tại: 0. 43% ]
Nhìn thanh tiến trình bổ sung năng lượng, hắn xoa xoa bụng, sau đó nhìn về phía Mộc Tinh và mở miệng nói.