Thấy gia rời đi, Đại Dũng, tên gia đinh thân cận của Thạch Thương Tiều, vội vàng cầm đèn lồng soi đường cho hắn.
Thạch Thương Tiều đi về phía khu nhà sau.
Hắn muốn xem nữ nhân kia ngu ngốc đến mức nào, có người dẫn đường phía trước mà cũng lạc mất.
Chờ mãi không thấy ŧıểυ Điệp quay lại, Uyển Nương vì người không khỏe, đang ngồi nghỉ dưới gốc cây.
Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng thấy ánh đèn.
Nàng vội vàng đứng dậy, định vẫy tay, nhưng người xuất hiện lại là Thạch Thương Tiều, nàng giật mình, cúi đầu, lòng đầy hoang mang.
Thạch Thương Tiều thong thả bước đến, nhìn thấy một nữ nhân đội thứ gì đó kỳ quái trên đầu.
"Ai kia?" Hắn hỏi Đại Dũng.
Đại Dũng nhìn Uyển Nương ăn mặc kỳ dị, lắc đầu.
"Bẩm gia, ŧıểυ nhân không biết."
"Đi hỏi xem."
Đại Dũng vừa bước chân, Thạch Thương Tiều đột nhiên giữ vai hắn ta lại, rồi tự mình bước tới.
Đại Dũng vội vàng theo sau.
Thạch Thương Tiều đoán người kia chắc là Uyển Nương.
Trong cả Thạch phủ này, ai lại rảnh rỗi đội thứ đồ kỳ quái trên đầu như vậy?
Tám chín phần là nàng tự biết xấu xí, nên che giấu.
Sáng nay khi hắn rời phủ, nàng đã dùng khăn che mặt, giờ còn che kín mít cả đầu.
Bộ dạng này còn gây chú ý hơn cả khuôn mặt rỗ, đúng là ngu ngốc.
Thạch Thương Tiều đến trước mặt nàng, chân chưa dừng, đưa tay định gỡ thứ đồ kỳ quái trên đầu nàng xuống, thấy vậy, Uyển Nương theo bản năng lùi lại một bước, tránh khỏi tay hắn.
Thạch Thương Tiều nhíu mày.
Hành động theo bản năng này khiến Uyển Nương giật mình, sợ chọc giận Thạch Thương Tiều.
"Gia…" Nàng run giọng, tay nắm chặt mép khăn che mặt, "Ta… tiện thiếp sợ làm bẩn mắt gia."
Thạch Thương Tiều thầm nghĩ khuôn mặt kia đúng là xấu xí, nên thôi không định gỡ khăn che mặt của nàng nữa.
Hắn quay sang dặn Đại Dũng, "Đặt đèn xuống, lui ra."
Được ở bên cạnh Thạch Thương Tiều, chắc chắn phải là kẻ ít nói, không tự ý hành động, không tự cho mình là đúng, lại trung thành.
Đại Dũng không chút do dự, đặt đèn lồng xuống đất, cung kính lui ra.
Chỉ còn lại nàng và Thạch Thương Tiều, Uyển Nương càng thêm căng thẳng.
"Gia… để ta cầm đèn cho."
Nàng cúi xuống định nhặt đèn lồng, nhưng bị Thạch Thương Tiều giữ vai lại.
Nàng đứng trước ánh đèn, khi cúi xuống, ngực hơi hé lộ, mơ hồ thấy được làn da trắng nõn và gò bồng đảo căng tròn.
Khi tắm, hắn đã không nhịn được mà tự xử một lần, giờ nhìn thấy thân hình quyến rũ này, dục hỏa lại bùng lên, máu dồn xuống hạ thân.
Hắn đột ngột kéo nàng dậy, xoay người nàng lại, để lưng nàng áp vào người hắn.
Sợ khăn che mặt bị gỡ ra, Uyển Nương vẫn nắm chặt lấy mép khăn.
Nhưng Thạch Thương Tiều nào còn để ý đến thứ đó nữa.
Bàn tay to xé toạc cổ áo, lộ ra bộ ngực trắng nõn, nảy lên theo từng động tác mạnh bạo của hắn.
"Yếm đâu?"
Nàng lại dám không mặc yếm?
Chẳng phải sơ sẩy một chút là lộ hết sao?
Trên ngực có vài vết bầm tím, hắn tưởng là do đêm qua hắn mạnh tay quá nên không để ý.
"Đêm… đêm qua mặc vội, nên quên mất." Nàng ngượng ngùng nói.
Đêm qua nàng mò mẫm tìm hòm đồ, vội vàng lấy đồ mặc vào, quên cả yếm, vì không dám quay lại phòng ngủ nên đành mặc tạm vậy.
Sáng nay bận dọn dẹp, cũng quên khuấy mất.
Mà nàng đã có viện riêng, không biết có ai mang hòm đồ của nàng đến chưa.
Hôm qua khi về nhà chồng, nàng tưởng là sẽ ở cùng phòng với Thạch Thương Tiều, nên khi xuống kiệu, đã nhờ bà mối mang hòm đồ vào cùng.
Hòm đồ nhỏ xíu, bên trong chỉ có ba bộ y phục, vớ, dây buộc tóc linh tinh, chứ chẳng có gì đáng giá.
"Hừ!" Thạch Thương Tiều đột nhiên nắm lấy một bên ngực, Uyển Nương đau đớn kêu lên. "Đồ da^ʍ đãиɠ, ngay cả yếm cũng không mặc, muốn câu dẫn ai?"
Đầu vυ" bị hắn kéo mạnh bạo, Uyển Nương đau đến sắp khóc.
"Gia, không phải vậy!" Uyển Nương vội vàng giải thích, "Là đêm qua sợ làm ồn gia…"
"Câm miệng."
Thạch Thương Tiều không muốn nghe nàng giải thích, đẩy nàng vào gốc cây lớn bên cạnh.
"Ôm chặt lấy." Hắn ra lệnh.
Uyển Nương không biết hắn muốn làm gì, chỉ biết ngoan ngoãn ôm lấy thân cây.
Hắn vén váy nàng lên, may mà nàng còn mặc qυầи ɭóŧ.
Hắn thô bạo giật dây quần, chiếc qυầи ɭóŧ rộng thùng thình rơi xuống đất, lộ ra cặp mông tròn trịa.
Mông lạnh toát, Uyển Nương biết ngay hắn muốn làm gì.
Nhớ lại chuyện đêm qua, nàng không khỏi run sợ.
Lại muốn ở ngoài trời… ân ái…
Uyển Nương xấu hổ vô cùng.
Giờ nàng không chốn che thân, lỡ có ai đi qua nhìn thấy, sau này nàng biết sống sao?
Uyển Nương nào hay, Thạch Thương Tiều đang ở đây, không phải được hắn gọi đến. Nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa, người hầu khẳng định sẽ lập tức tìm đường khác mà đi, chẳng ai dám tùy tiện đến gần hắn.
Mông Uyển Nương quả thật hoàn mỹ, tròn trịa, săn chắc, lại trắng nõn, sờ vào thấy đàn hồi vô cùng. Thạch Thương Tiều không khỏi nghĩ, nếu nàng không có mấy nốt đậu mùa kia, chắc cũng không đến nỗi nào?
Hắn chẳng nhớ rõ ngũ quan của nàng, vì chưa từng nhìn thẳng, tự nhiên chẳng có ấn tượng gì. Nhưng nếu mắt xếch mũi tẹt thì hắn càng thêm chán ghét mới phải, vậy nên ít nhất cũng phải đoan chính.
Dùng sức tách hai cánh mông ra, đập vào mắt là cúc huyệt và ŧıểυ huyệt, cả hai đều hồng hào, non nớt.
ŧıểυ huyệt vẫn còn vết rách do bị hắn mạnh bạo xâm phạm hôm qua, vài vệt đỏ chưa lành hẳn, cũng chưa đóng vảy.
Chắc là do sáng nay nàng quét dọn không nghỉ ngơi, trưa lại bị Vương Đại Hải đánh đập, vết thương vừa lành lại rách ra.
Đùi cũng có vài vết bầm tím, Thạch Thương Tiều cũng chẳng để ý.
Trừ phi là vết thương kỳ quái rõ ràng như trên mặt Uyển Nương, còn không hắn đều cho là do tối qua hắn quá mạnh bạo.
Hắn vén vạt áo, cởi quần, ©ôи th!t như lưỡi đao sắc bén dựng đứng giữa hai chân.
Vẫn chưa quên cảm giác bị ŧıểυ huyệt siết chặt đêm qua, hắn một tay nâng mông nàng, ra lệnh: "Vểnh cao mông lên!" Tay kia nắm lấy ©ôи th!t, nhắm ngay huyệt khẩu hồng hào, muốn một phát đâm vào.