Khăn hỷ trên đầu đột ngột bị giật phăng, Uyển Nương giật mình, chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ.
Trước mắt là một thân hình cao lớn vạm vỡ.
Không phải dáng vẻ bụng phệ, béo ú như nàng tưởng tượng, dù mặc y phục cũng có thể thấy rõ cơ bắp của hắn cuồn cuộn, chẳng trách có thể dễ dàng tước đoạt sinh mạng người khác.
Uyển Nương sợ đến mặt mày tái mét, nào dám ngẩng đầu nhìn dung mạo phu quân.
Nàng không dám nhìn, nhưng phu quân lại nâng cằm nàng lên, ép nàng ngẩng đầu.
Đó là một khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan rõ nét, đường nét cứng rắn.
Thậm chí có thể gọi là tuấn tú.
Vì hắn đứng ngược sáng, Uyển Nương nhìn không rõ lắm, chỉ thấy rõ đôi mắt sắc bén hung ác, ánh mắt sáng quắc, đen trắng rõ ràng, đủ khiến nàng gặp ác mộng.
Nàng không dám nhìn nữa, chỉ đành cúi đầu.
"Hừ, thật xấu xí." Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp, đầy vẻ khinh miệt.
Uyển Nương cắn môi, cố nén nước mắt.
Năm nàng còn nhỏ, nàng bị đậu mùa, người nhà sợ lây bệnh, nhốt nàng trong kho củi nhỏ, mặc kệ sống chết, mỗi ngày chỉ đưa vào một cái bánh bao và nước.
Ai cũng nghĩ nàng chết chắc rồi, không ngờ nàng vẫn sống sót, nhưng trên mặt lại lưu lại những vết sẹo, khuôn mặt thanh tú ngày nào giờ biến thành xấu xí.
Đây cũng là lý do ŧıểυ phu quân chán ghét nàng.
Cậu không cần một người vợ vừa già vừa xấu.
Năm hai tuổi, nàng được gả đến Hà gia làm con dâu nuôi từ bé, mãi đến năm nàng bảy tuổi, ŧıểυ phu quân mới chào đời.
ŧıểυ phu quân tên là A Bảo, có thể thấy cậu là bảo bối duy nhất của Hà gia.
A Bảo là do một tay Uyển Nương nuôi lớn.
Nàng ngày ngày mong cậu trưởng thành, chính thức trở thành con dâu Hà gia.
Nhưng sau khi nàng bị rỗ mặt, A Bảo không còn gần gũi nàng nữa, còn luôn đòi đổi vợ, khiến Uyển Nương đau lòng.
Nàng cứ nghĩ A Bảo chỉ nói đùa, cha mẹ chồng sẽ không nỡ lòng làm theo ý cậu.
Nhưng nàng đã lầm.
Nàng bị bán cho Thạch Thương Tiều.
Thạch gia là đại địa chủ nổi tiếng, một nửa đất đai ở Tịnh Thành này là của nhà họ, hàng chục cửa tiệm, ruộng vườn vô số.
Nhưng Thạch gia đại trạch lại có lời đồn ma ám, bởi vì trong phủ này đã chết quá nhiều người, mà hung thủ đều là đương gia Thạch Thương Tiều.
Nghe nói sau khi hắn giết vị hôn thê thì không cưới vợ nữa, nhưng trong phủ có vài thiếp thất và nha hoàn thông phòng, nhưng người chết thì chết, người tàn thì tàn, nên dù đã ba mươi tuổi, hắn vẫn chưa có con nối dõi.
Không có con trai kế thừa gia nghiệp là một vấn đề lớn, nên nghe nói hắn mua rất nhiều nữ nhân, mục đích là để sinh con nối dõi.
Hắn không yêu cầu dung mạo, chỉ cần có thể sinh con, nên Uyển Nương mặt rỗ mới được bán vào phủ.
Đương nhiên, cũng phải nhờ vào tài ăn nói của bà mối.
Uyển Nương quả thật có một thân hình mỹ miều, mông tròn đầy đặn, ngực nở nang, eo thon nhỏ nhắn.
Nam nhân trong làng, bất kể già trẻ, đều thích nhìn thân hình nàng, thầm mộng tưởng, nhưng dù hưng phấn đến đâu, nhìn thấy khuôn mặt nàng cũng lập tức xẹp xuống.
Khi nàng đang rơi lệ vì hồi tưởng quá khứ, Thạch Thương Tiều thấy nữ nhân khóc lóc liền nổi giận, hắn túm lấy cổ áo nàng, "Xoẹt" một tiếng, hỷ phục xé làm đôi.
Uyển Nương hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng phía trước là phu quân của nàng, không có đường thoát, nàng chỉ còn cách leo lên giường.
Nàng co rúm vào góc trong cùng, tay bám chặt cột giường như bám lấy cọng rơm cứu mạng, run lẩy bẩy.
"Muốn chạy đi đâu?"
Thân hình cao lớn leo lên giường, xách nàng lên như xách gà con.
"Không! Đừng!" Nàng hét lên kinh hãi.
Chỉ trong chớp mắt, nàng bị ném lên giường, thân hình to lớn đè lên...