Buổi sáng, Uyển Nương uống xong cháo, ăn hết thức ăn trên bàn, đứng dậy muốn dọn chén bát, nha hoàn ŧıểυ Lan và ŧıểυ Mai đồng loạt nhanh chóng tiến lên.
"Di nương, người đừng bận tâm, để nô tỳ dọn cho."
Nụ cười trên mặt hai nha hoàn là cười gượng gạo.
"Ta chỉ tiện tay thôi."
Uyển Nương vừa cầm đũa, ŧıểυ Mai liền giật lấy.
"ŧıểυ Mai." ŧıểυ Lan lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo.
"A!" ŧıểυ Mai lộ vẻ kinh hoàng, "Xin lỗi Hà di nương, nô tỳ chỉ là nóng vội sợ làm bẩn tay người, người đừng cáo trạng với gia nha."
"Ách..." Uyển Nương cười gượng, "Ta sao có thể vì chuyện này mà cáo trạng với gia chứ?"
"Chỉ sợ di nương cảm thấy nô tỳ đắc tội với người, trong lòng không thoải mái."
Lời nói chua ngoa rõ ràng khiến Uyển Nương không biết nên đáp lại như thế nào.
"ŧıểυ Mai, ngươi nói nhiều quá!" ŧıểυ Lan một tay nhét chén bát vào lòng nàng ta. "Mau đưa về phòng bếp đi."
"Được rồi."
ŧıểυ Mai đặt bát đũa vào hộp đựng thức ăn, đi ra sân, đi về phòng bếp.
ŧıểυ Lan thì cầm khăn lau bàn.
"ŧıểυ Lan..." Uyển Nương nhìn ŧıểυ Lan đang bận rộn, muốn nói lại thôi.
"Di nương có gì muốn phân phó?"
ŧıểυ Lan đứng thẳng người, cung kính hỏi.
Ngô tổng quản phái nha hoàn đến hầu hạ Uyển Nương có ba người, lần lượt là ŧıểυ Lan, ŧıểυ Cúc và ŧıểυ Mai.
ŧıểυ Lan vốn là nha hoàn hạng hai trong phòng Thạch Thương Tiều, Ngô tổng quản nghĩ nàng ta có kinh nghiệm hầu hạ chủ nhân, liền phái đến bên cạnh Uyển Nương làm nha hoàn hạng nhất, dẫn ŧıểυ Mai, ŧıểυ Cúc cùng hầu hạ.
Ngoài ra còn có hai nha đầu làm việc nặng, hiện tại đang quét sân bên ngoài.
Nhưng từ ngày đầu tiên mấy nha hoàn này đến, Uyển Nương đã cảm nhận được các nàng có địch ý với mình.
Bề ngoài các nàng cung kính, nhưng lời nói luôn chua ngoa, khiến người ta nghe chói tai, nhưng lại không thể trách cứ hay gây khó dễ.
Từ sau khi Lư cô cô bị đuổi, Uyển Nương vẫn ở trong ŧıểυ viện không ra ngoài.
Mấy ngày nay, Thạch Thương Tiều không tìm nàng, có người nói là vì đại phu dặn dò nàng phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không thân thể suy nhược, muốn sinh con không dễ, nhưng cũng có người nói gia nhìn thấu tâm tư xảo trá của người này, để một thời gian, sẽ lấy cớ không có con mà đuổi nàng đi.
Uyển Nương cũng không biết những lời đồn đại giữa hạ nhân về mình.
Ngày thứ hai vào Thạch gia, liền hại ŧıểυ Điệp từ nha hoàn hạng nhất thành nha đầu làm việc nặng, lại hại Lư cô cô bị đuổi đi, Vương Đại Hải còn bị điều đi rửa bô, thùng phân, Vương đại thẩm vì vậy mà hận nàng, cho rằng nàng nói không giữ lời.
Nhưng có kinh nghiệm của Lư cô cô, hạ nhân dám tức giận nhưng không dám nói, mọi người đều chờ di nương mới hoặc phu nhân gả vào, sẽ chỉnh chết nữ nhân lòng dạ thâm sâu, nham hiểm độc ác này.
Uyển Nương bị hiểu lầm rất lớn, nhưng nàng không hề hay biết.
Nàng còn tưởng rằng có thể là vì dung mạo của mình không xứng với vị trí "di nương", nên bọn nha hoàn khinh thường nàng.
Nàng cố gắng hết sức muốn thân thiện với bọn nha hoàn, nhưng nàng không có tiền, cũng không có thế lực trong phủ, có thể giúp đỡ có lẽ chỉ là làm việc nặng, nhưng hiện tại nàng đang tĩnh dưỡng, lại thêm những lời đồn đại, ai dám để nàng động tay?
Uyển Nương cứ như vậy bị oan uổng.
"ŧıểυ Lan," Uyển Nương cân nhắc dùng từ, "ŧıểυ viện này chỉ có mấy người chúng ta, mọi người đừng phân biệt chủ tớ, cứ như bằng hữu mà đối đãi, được không?"
Nếu không, bên cạnh nàng tuy có người, nhưng lại không có ai để nói chuyện, rất cô đơn tịch mịch.
Khóe miệng ŧıểυ Lan giật giật, như đang cười lạnh.
"Di nương nói đùa, người là chủ tử, ta là nô tỳ, làm sao có thể đối đãi như bằng hữu chứ?"
Làm bằng hữu còn không bị chỉnh chết sao?
"Cho nên ta mới nói khi ở trong viện, thì đừng phân biệt rõ ràng." Uyển Nương lấy khăn lau trong tay nàng ta xuống, "Nói chuyện với ta một chút, được không?"
"Xin lỗi, di nương." ŧıểυ Lan cầm lấy khăn lau, nghiêm nghị nói, "Nô tỳ còn rất nhiều việc phải làm, không giống như di nương nhàn rỗi có thể nói chuyện phiếm. Có lẽ ngày nào đó ŧıểυ Lan có phúc phận như di nương, gả vào nhà giàu sang, tự nhiên sẽ có nhàn hạ mà kết giao bằng hữu với hạ nhân."
Một câu nói chặn họng Uyển Nương.
"Xin lỗi, là ta suy nghĩ nông cạn." Bị mỉa mai một phen, Uyển Nương ấp úng xin lỗi.
"Di nương đừng xin lỗi hạ nhân chúng ta, nô tỳ sẽ bị giảm thọ đó."
Nói xong, ŧıểυ Lan ngẩng đầu đi ra khỏi phòng ăn.
Uyển Nương nhìn bóng lưng ŧıểυ Lan, khẽ thở dài.
"Di nương," ŧıểυ Cúc bưng chén thuốc đến, "Thuốc sắc xong rồi."
"Cảm ơn, để đó đi." Nàng nói.
Nước thuốc đen ngòm đắng nghét kia, bây giờ nàng hoàn toàn không có tâm trạng uống.
"Di nương, người không mau uống, nô tỳ làm sao rửa chén?"
"Ta tự rửa là được rồi."
"Di nương, nếu để người tự rửa chén, gia trách tội xuống đuổi nô tỳ đi thì làm sao bây giờ?"
Uyển Nương bất đắc dĩ nghĩ thầm, mấy nha đầu này tuổi còn nhỏ hơn nàng, miệng lưỡi lại sắc bén khiến người ta khó chống đỡ.
Uyển Nương không giỏi cãi nhau với người khác, chỉ có thể nuốt xuống.
"Được, ta uống ngay đây."
Cầm lấy thìa khuấy nước thuốc cho nguội, Uyển Nương một hơi uống cạn.
Uống xong thuốc, nàng nghĩ thầm không có việc gì làm, không bằng về phòng ngủ, thân thể cũng sẽ mau chóng hồi phục.
Trở về phòng ngủ, nằm xuống, ai ngờ vừa thiếp đi, Thạch Thương Tiều đã xuất hiện ở ŧıểυ viện của nàng.