Giờ ăn tối, trên bàn ăn vuông, ba bộ bát đũa, hai đĩa rau xào, một bát súp hầm, dưới ánh đèn vàng ấm áp trở nên đặc biệt ấm cúng.
Trứng xào cà chua, rau muống xào tỏi, một đĩa đỏ vàng chua ngọt, một đĩa xanh trắng mặn thơm. Cà chua bỏ vỏ thái hạt lựu xào rồi cho thêm trứng bông xốp, trứng gà vàng rực thấm đẫm nước sốt chua ngọt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác. Rau muống cắt khúc rưới dầu nóng phi thơm tỏi, vốn nên cho thêm ít ớt khô để tăng hương vị, nhưng nghĩ đến tay bạn học Thẩm bị thương nên thôi.
Trong bát sứ màu vàng đất là canh xương ống nấu với khoai từ, miếng khoai từ to mềm nhừ, xương ống bổ đôi nấu ra tủy bên trong, nước canh nấu đủ lửa có màu trắng đục mịn màng, hành lá xanh biếc cùng một ít táo đỏ giúp giảm béo.
Tuy chỉ là mấy món ăn đơn giản trong gia đình, nhưng tay nghề nấu nướng của Mạch Túc Túc vẫn ngoài dự đoán của Thẩm Lệ Minh, bà nội có nói cô gái nhỏ này nấu ăn ngon, trước đây anh chàng cũng chỉ nghe qua chứ không để tâm, giờ nếm thử mới có cảm nhận rõ ràng.
Thẩm Lệ Minh vừa ăn vài miếng, bên tay đã có bát canh được múc sẵn, Mạch Túc Túc ân cần đảm đang, chăm sóc hai bà cháu trên bàn ăn rất chu đáo.
"Bà nội, khoai từ bà thích đây." Mạch Túc Túc múc nhiều khoai từ cho bà cụ, giọng nói dịu dàng, lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ Minh, vẻ mặt vẫn còn hơi rụt rè, "Bạn học Thẩ... khụ, Lệ Minh cậu có món nào thích không, xương ống còn một ít, có thể nấu canh thêm lần nữa, bí đao, cà rốt?"
"Bắp." Thẩm Lệ Minh cầm bát canh lên, mùi thơm quyến rũ càng đậm đặc, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thằng nhóc này không phải không thích ăn bắp sao?" Bà cụ nhớ ra điều gì đó, hồi nhỏ cháu trai kén ăn lắm, gầy gò bé nhỏ, mãi đến cấp ba mới vụt cao lên.
"Bà nội, khẩu vị luôn thay đổi mà." Thẩm Lệ Minh dùng thìa khuấy bát canh xương, ý vị sâu xa, "Thỉnh thoảng thử cái mới cũng không tệ."
"Bắp ăn ngon thật, tôi cũng thích lắm." Phát hiện hai người có cùng sở thích, Mạch Túc Túc lập tức vui vẻ hơn hẳn, "Hồi xưa ở quê, tôi thường phụ ba mẹ bẻ bắp."
"Nói đến bẻ bắp, hồi trẻ bà cũng khá lắm." Bà cụ ăn ít, rất nhanh đã no, hồi tưởng lại năm tháng xưa cũ, "Bà nói cho các cháu biết, hồi đó thiếu lương thực..."
Thẩm Lệ Minh biết bà nội lải nhải đến mức nào, những câu chuyện nghe quen tai cứ lặp đi lặp lại, nhưng nhìn cô gái nhỏ kia lại không có chút sốt ruột nào.
Nói thật, Mạch Túc Túc không tính là xinh đẹp tinh tế, ít nhất không phải kiểu mỹ nhân khiến người ta nhìn một cái là đổ ngay được, ánh đèn vàng rọi lên gương mặt thanh tú của cô càng thêm cảm giác dịu dàng. Môi cô gái có một nốt ruồi son, mọng mọng, bình thường hơi chu ra, giờ vì chăm chú lắng nghe mà mím lại, hơi bẹp bẹp.
Giống như một con thú nhỏ. Thẩm Lệ Minh dùng tay không bị thương chống cằm nhìn chăm chú, bắt đầu suy nghĩ xem là con gì.
"Bây giờ bà nội cũng là cao thủ - khiêu vũ quảng trường." Mạch Túc Túc nhìn kim đồng hồ treo tường sắp chỉ đến sáu giờ, "Chắc bà Vương đang đợi bà ở vườn hoa khu chung cư rồi."
"Vậy thì để bà ấy đợi, hừ hừ." Bà cụ đang nói chuyện hứng thú không muốn ra ngoài.
"Thôi mà, đã hẹn trước rồi, bà không thể làm nũng được." Mạch Túc Túc đỡ bà cụ đứng dậy, tự tay mặc áo khoác cho bà rồi tiễn ra cửa, "Bà tiêu hóa không tốt, ăn xong phải đi bộ."
Thẩm Lệ Minh theo sau tiễn bà cụ.
"Lệ Minh à, ở nhà phải nghe lời Túc Túc đấy." Bà cụ đứng ở hành lang, hai tay chắp sau lưng nhìn một trai một gái trước mặt, nhìn thế nào cũng hợp, nếu Túc Túc không có bạn trai thì se duyên luôn rồi.
Bà cụ thầm thở dài, tiếc quá tiếc quá.
"Bà nội, cháu sẽ nghe lời mà." Thẩm Lệ Minh đứng sau lưng Mạch Túc Túc, cô gái nhỏ trước ngực anh chỉ cao đến ngực, tay bị thương giơ lên chống khung cửa lơ lửng trên đầu người ta, bộ dáng hoàn toàn đưa người vào lãnh địa của mình, "Không ức hiếp chị."
"Bà nội..." Mạch Túc Túc cảm thấy hơi kỳ lạ, bất đắc dĩ lên tiếng.
"Được được được, bà đi đây." Bà cụ nói liên tiếp ba tiếng được, vui vẻ đi tiêu cơm.
Thấy bà cụ bước đi vững vàng xuống lầu, Mạch Túc Túc mới quay vào nhà dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Lệ Minh muốn phụ một tay bị từ chối.
"Tay cậu bị thương, dính bẩn phiền phức lắm." Mạch Túc Túc đổ thức ăn thừa đi, ngâm bát đũa vào bồn rửa, nói với anh chàng vẫn đứng ở cửa bếp, "Ăn hoa quả không, tôi rửa bát xong gọt táo cho cậu nhé?"
"Không cần đâu." Thẩm Lệ Minh lắc đầu đi theo vào bếp đứng sau lưng cô.
Mái tóc dài buộc đơn giản thành một bím rủ xuống ngực lộ ra cổ trắng nõn, cô thắt tạp dề càng lộ rõ vòng eo thon thả, mông tròn căng.
Rất thích hợp để bóp vào rồi đâm thọc. Thẩm Lệ Minh nghĩ một cách đê tiện, anh rất no, nhưng lại... hơi đói, trên một khía cạnh khác.
Từng bước một tiến sát gần như dán vào sau lưng Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh dùng một tay chống lên mặt bếp nghiêng người, cúi đầu xuống gần, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô gái, anh vô tội hỏi: "Chị Túc Túc rửa bát không đeo găng tay à?"
"Tôi không cầu kỳ cái đó..." Hơi thở trên cổ khiến cô không nhịn được co rụt cổ lại, Mạch Túc Túc cũng không suy nghĩ nhiều, rửa xong cái bát cuối cùng mới ngẩng đầu quay người định lấy khăn lau.
“A..."
"Xin lỗi, xin lỗi, đau không?"
Cũng không ngờ anh đứng gần thế, đầu Mạch Túc Túc đụng phải cằm Thẩm Lệ Minh.
"Không sao." Thẩm Lệ Minh dùng ngón cái xoa xoa chỗ bị đụng đỏ, "Là tôi cản trở chị Túc Túc rửa bát."
"Cũng không gọi là cản trở." Đối phương nhận lỗi chân thành như vậy, Mạch Túc Túc ngược lại thấy ngại.
Thẩm Lệ Minh không lùi ra, hai người vẫn kề sát nhau, tư thế đối mặt, thân hình nhỏ nhắn của Mạch Túc Túc mắc kẹt giữa anh và bồn rửa bát, tạm thời không nói gì cũng không cử động.
Từ góc nhìn của Thẩm Lệ Minh, cảnh tượng trước mắt tuyệt vời - không cần nhìn trộm cũng có thể thấy khe ngực của cô dưới cổ áo, trắng hồng quyến rũ, cộng thêm mái tóc đen mượt che nửa vời, vẻ ngây thơ nửa muốn nửa không khiến máu trong người anh sôi sục.
"Hả?" Mạch Túc Túc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen thẳm của đối phương, nghi hoặc cất tiếng, môi hé mở.
Giống như con thỏ. Thẩm Lệ Minh nhìn vẻ mặt hơi ngớ ngẩn của cô, tìm ra đáp án cho câu hỏi trước đó, con thỏ cái đặc biệt dễ bị ức hiếp.
"Không cản trở là tốt rồi." Thẩm Lệ Minh chậm rãi nói, vui vẻ bước ra khỏi bếp.
Mạch Túc Túc không hiểu tại sao vẻ mặt anh lại đột nhiên lộ ra vẻ vui sướиɠ, cũng không suy nghĩ nhiều, cô lấy khăn lau khô cạnh bồn rửa bát.
Trong phòng khách, Thẩm Lệ Minh rót cho mình một cốc nước lạnh, cậu út dạy anh rất nhiều thứ, không chỉ đánh nhau, mà còn hút thuốc, uống rượu... chơi gái.
Khoảnh khắc ngắn ngủi trong bếp vừa rồi, trong đầu Thẩm Lệ Minh đã nghĩ ra cách ôm cô gái nhỏ lên mặt bàn đá cẩm thạch mà đâm thọc, hai chân vắt lên cánh tay hoặc vai mình, hoặc là tiến vào từ phía sau, nhìn cô nhón chân lên vì không chịu nổi.
Kiểu nội trợ như Mạch Túc Túc, anh chưa thử bao giờ, nhưng cũng không ngại chơi đùa, dù sao cặp vυ" kia đẹp thật, đàn ông nào mà cưỡng lại được chứ.
Uống hết một cốc nước lạnh, ngọn lửa bên dưới bụng anh chàng mới tạm lắng xuống.
Thẩm Lệ Minh hiểu rõ với những cô gái khác nhau thì phải dùng cách đối xử khác nhau, không thể nóng vội được, dù sao cũng đã chuyển về rồi, tạm thời có nhiều thời gian.
Súp bắp, phải hầm nhỏ lửa đủ lâu mới ngon.