Cô nhìn lại thì ra là người hầu đem bánh tới, thấy cô nên cung kính chào một tiếng. Ba người ở đại sảnh đều nghe thấy được, Dịch Liên Khải quay đầu đã trông thấy cô, liền vẫy vẫy tay: “Lại đây, chào hỏi Cao thiếu gia với Phan tiên sinh đi“.
Tần Tang tự trấn định bản thân, chậm rãi đi tới, nói: “Hôm qua Cao thiếu gia mang theo Phan tiên sinh có tới đây, đúng lúc anh lại không có ở nhà“.
“Thật vậy sao?” Dịch Liên Khải đột nhiên thích thú: “Hôm nay khí trời thật rất tốt, hay chúng ta ra ngoài đi săn thú đi! Tần Tang cũng đi cùng đi, mọi người không biết chứ, vị phu nhân này của tôi, trước đây tôi có dạy cô ấy cưỡi ngựa, tiêu tốn khá nhiều thể lực, nhưng mà vẫn chỉ tạm chấp nhận được, bắn súng cũng là tôi dạy cho cô ấy, mười phát thì đến chín phát không trúng“.
Cao Thiệu Hiên thấy Tần Tang đi tới, cho nên không được tự nhiên lắm. Nghe Dịch Liên Khải nói như vậy, cũng chỉ im lặng. Tần Tang không hề nhìn đến Phan Kiện Trì, chỉ nói: “Anh để cho tôi yên đi, trên núi vốn đang yên ắng bình yên, anh lại huyên náo đến gà chó cũng không yên“.
Dịch Liên Khải cười nói: “Đùa một chút thôi mà, nháo cái gì“. Rồi bảo người đi chuẩn bị ngựa đem tới, Tống phó quan là người đảm đương công việc này, lập tức đi chuẩn bị thỏa đáng, tự mình đến chỗ Dịch Liên Khải báo cáo: “Thưa, phu nhân không có ngựa ở nơi này, nên thuộc hạ chuẩn bị cho phu nhân một con tiêu hạ mã (con ngựa được đánh dấu), con ngựa này rất dễ bảo“.
Dịch Liên Khải nói: “Ngựa ngươi chuẩn bị cho ta, đem cho cô ấy đi“.
Tống phó quan đáp một tiếng, Dịch Liên Khải lại giục Tần Tang đi thay đồ đi săn, Tần Tang đang thấy bất an trong lòng, nếu không đi, lại sợ anh sẽ nghi ngờ. Không còn cách nào khác đành thay sang bộ đồ đi săn kiểu Anh Quốc, đám người hầu đã dắt ngựa tới trước mặt chủ nhân. Cao Thiệu Hiên chưa từng thấy cô mặc đồ đi săn nên luôn cảm thấy vị thiếu phu nhân này, mới gặp thì thanh nhã như lan, gặp lại thì quyền quý sang trọng, bây giờ khi gặp lần thứ ba rồi lại có một loại anh tư (tư thế oai hùng) quyến rũ, có chút khiến người ta ngỡ ngàng.
Tần Tang miễn cưỡng cười cười. Cao Thiệu Hiên thấy vợ chồng họ trêu đùa nhau, trong ngực có cảm giác không nói lên lời, đành ngẩng đầu nhìn ngọn núi ở xa xa. Dịch Liên Khải hỏi: “Phan tiên sinh có biết cưỡi ngựa không?” Tần Tang không tự chủ được quay đầu lại, thấy Phan Kiện Trì mỉm cười nói: “Tôi sẽ thử một lần xem sao?“. Dứt lời lập tức trèo lên ngựa, động tác rất thành thạo. Tần Tang tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng lại sợ Dịch Liên Khải nhìn ra cái gì, nên chỉ làm bộ không thèm để mắt tới. Bốn người phóng ngựa dọc theo sơn đạo, phía sau còn có người hầu trên lưng mang theo rất nhiều đồ đạc, và hơn chục con chó săn theo sau, dọc đường cả người và chó đuổi theo lẫn nhau.
Đến khi đến giữa ngọn núi, người hầu mới thả sợi dây xích chó ra, chó săn lúc này như mũi tên rời cung, vọt hết vào rừng tìm kiếm con mồi. Một lúc sau đã đuổi theo gần sát mấy con thỏ rừng, Dịch Liên Khải ở trên ngựa liền giơ súng ngắm bắn. Tiếng bang bang phát ra vài phát, liền trúng hai con thỏ rừng. Mấy con chó săn điên cuồng chạy tới, tha con thỏ đầm đìa máu tới trước ngựa, để lại con mồi rồi sủa một trận. Mấy người hầu đi theo cắt một miếng thịt bò lớn quẳng về phía chó săn bên này. Mấy con chó săn đều cao đến nửa một người, nhìn giống như một đám ác lang, bao vây cắn xé miếng thịt bò để ăn, có âm thanh nhai nuốt đều đều, Cao Thiệu Hiên chưa từng thấy qua chuyện này, liền cảm thấy da đầu mình tê dại, đành quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn tiếp. Dịch Liên Khải kêu tên cậu, hỏi: “Thiệu Hiên, tại sao anh không bắn phát nào?” Cao Thiệu Hiên nói: “Tôi vốn xưa nay không thích tham gia những chuyện săn bắn kiểu này, hôm nay là do công tử gia mời đi nên tôi mới đi thôi” Dịch Liên Khải cười lớn, nói : “Cậu rất là thẳng thắn, cùng lệnh tôn đều giống y như nhau đều không giả mù sau mưa (nịnh hót) mà nói láo“. Cao Thiệu Hiên cười cười, nói: “Công tử gia đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn”
Bọn họ ở trong núi được một lúc, bắt được mấy con thỏ cùng với chim trĩ, Dịch Liên Khải ngại không muốn đụng tay tới mấy con mồi lớn hơn, liền thúc ngựa đi lên đầu tiếp tục hướng vô núi sâu mà đi. Tần Tang không quen cưỡi ngựa, bị bỏ xa phía sau, đúng lúc Cao Thiệu Hiên đang dừng lại uống nước. Phan Kiện Trì lặng lẽ thúc ngựa đi bên cạnh cô, Tần Tang nhân lúc người hầu không có ở đây, liền hạ thấp giọng hỏi: “Vì sao không chịu rời đi?”
Phan Kiện Trì lúc này mới giương mắt lên nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khom người, nắm thật chặt dây cương của ngựa. Và như thế lại bỏ lỡ mất một cơ hội nói chuyện, vì Cao Thiệu Hiên lúc này đã cưỡi ngựa đuổi kịp phía sau, Tần Tang chỉ đành cười, nói chuyện với cậu: “Cao thiếu gia cưỡi ngựa thật không tồi, là học của ngài Cao đốc quân sao?”
“Không phải đâu, tôi ở nước ngoài có thời gian lại cùng bằng hữu đi cưỡi ngựa, nên học được thôi“.
Ngay sau đó Tần Tang lại hỏi về thái độ, con người nước ngoài như thế nào, Cao Thiệu Hiên cùng cô nói chuyện, trong lòng vừa vui lại vừa buồn. Vui vì có thể cùng cô tiêu diêu tự tại cùng nhau nói chuyện, buồn là trong lòng có một tầng bí mật không thể nói cho ai biết. Tần Tang tuy cùng cậu nói chuyện, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Hai người đang nói chuyện đều buông dây cương ra, để ngựa tùy ý đi dạo, không biết chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy rừng cây ở phía trước có một tiếng ngựa hí, ngay sau đó một trận ồn ào nổi lên, thấy nhiều người la lớn thất thanh. Thì ra không biết tại sao con ngựa của Dịch Liên Khải đột nhiên bị hoảng sợ, Dịch Liên Khải liên tục kéo dây cương lại, nhưng con ngựa kia lại liều mạng liên tiếp đá hậu, giống như phải đem bằng được người trên ngựa quật ngã xuống dưới. Mọi người kinh hoàng lung túng, một chốc không biết phải làm cái gì, con ngựa sợ hãi quay đầu định chạy vào rừng.
Con ngựa chạy vô cùng nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã dẫm lên vài người hầu đi theo, mắt mở to hướng về phía Cao Thiệu Hiên và Tần Tang lao tới. Lần này lại bất ngờ có biến cố phát sinh, Tần Tang cả người ngây ra, mà Cao Thiệu Hiên phản ứng cũng không kịp, ngay lúc này trong nháy mắt, đã có một người cưỡi ngựa vòng qua lao tới, lập tức người nọ vừa vặn nhào vào, lấy cánh tay cầm chắc lấy dây cương của kinh mã. Con ngựa kia hí dài một tiếng cả người dựng lên, người nọ cũng không buông tay, suýt nữa bị ngựa quật té xuống. Hai con ngựa điên cuồng hí dài cả người con ngựa dựng thẳng lên, người nọ vẫn sống chết kéo dây cương của ngựa Dịch Liên Khải không buông. Dịch Liên Khải cưỡi ngựa rất điêu luyện, nhân cơ hội liền húc bụng ngựa, ai ngờ ngựa lại càng như nổi điên lên, nhảy loạn xạ,. Người nọ bị dây cương ngựa kéo đi thật xa, chân vẫn còn kẹt ở trên bàn đạp của yên ngựa mình, hai con ngựa đi hai hướng ngược nhau, mắt mở to, sợ người nọ sẽ bị xé làm đôi, mọi người kinh hô không ngừng, người nọ cũng quyết không buông tay, chân bị kẹt vô bàn đạp ngựa liền đẩy ra, cả người bị kinh mã kéo lê lên trên không trung, con ngựa kia nhảy loạn hết lên, cũng không bỏ qua cho người kia, cuối cùng cả người lẫn ngựa đều lao vào cây đại thụ. Như tạo ra một hàng rào chắn, Dịch Liên Khải cuối cùng cũng kéo lại dây cương, người hầu theo sau liền xông lên, ôm chân ngựa, kéo dây cương, cuối cùng cũng đem ngựa đè xuống đươc. Dịch Liên Khải xoay người nhảy xuống ngựa, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía. Tống phó quan lên tiếng hỏi: “Công tử gia có bị thương chỗ nào không?” Dịch Liên Khải lắc đầu, quay đầu vẫn thấy Phan Kiện Trì đang kéo dây cương ngựa, vì vậy nói: “Phan tiên sinh, mau buông tay ra đi!“.
Thì ra người nọ kéo ngựa lại,chính là Phan Kiện Trì. Ngón tay Phan Kiện Trì đã sớm bị dây cương xiết chặt lại làm cho máu chảy ròng ròng, lúc này mới buông tay mình ra, màu chảy li ti li ti từ cổ tay chảy xuống, nhìn qua thật đáng sợ.Cả người anh cũng bị đụng vào cây, trên mặt có nhiều vết trầy. Một vài người hầu dắt ngựa rời đi, Tống phó quan sai người mang thuốc trị thương đến, chữa trị cho Phan Kiện Trì.Cao Thiệu Hiên đã nhảy xuống ngựa, không nghĩ ngợi liền cầm dây cương ngựa của Tần Tang, sợ ngựa của cô cũng phát điên lên. Dịch Liên Khải thấy sắc mặt Tần Tang tái nhợt, cứ như vậy ngồi im ở trên ngựa, lấy tay che lấy ngực, giống như đứa trẻ con bị dọa cho sợ, bộ dạng kia làm cho người ta thật là thập phần thương xót. Nên mới tiến tới vươn tay ra, bế cô xuống ngựa.
Tần Tang từ trước đến nay vốn không thích trước mặt mọi người có cử chỉ thân mật như vậy với anh, nhưng có lẽ hôm nay vì bị kinh sợ, được anh nhẹ nhàng bế xuống ngựa, tuyệt nhiên không nói câu gì, dường như vẫn chưa tỉnh táo, mặt trắng như tờ giấy, lẳng lặng đứng bên người Dịch Liên Khải. Dịch Liên Khải thấy cả người cô đều run run, không khỏi nói: “Sợ sao?”
Tần Tang khẽ gật đầu một cái, thế nhưng lại lập tức khẽ lắc đầu . Kinh mã bị mọi người đè xuống, chỉ rên rỉ không thôi, bốn vó cong lên, còn muốn giãy dụa đứng lên. Tống phó quan mắng: “Cái thứ súc sinh kia, xem ta hôm nay thế nào đập chết ngươi!”Đi sang một bên, sau đó nổ súng bắn.
Hắn chuẩn bị bóp cò, Dịch Liên Khải vội nắm thân súng, nhấc lên trên, chỉ nghe “bang” một tiếng, đạn liền bay lên trời. Tống phó quan giật mình, kêu một tiếng: “Công tử gia”
Dịch Liên Khải chắp tay đứng ở đó, bình tĩnh phân phó: “Đem cái yên tháo xuống“.
Người đi theo hầu liền đáp ứng, đi tới bên cạnh Kinh mã, tách sợi dây ra, lấy dao bé cắt, đem toàn bộ yên ngựa tháo xuống đem tới. Dịch Liên Khải như cũ đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn yên ngựa, rồi đi lên phía trước, dùng mũi chân lật yên ngựa lên, nhìn vài lần, bỗng nhàn nhạt nói: “Đem lớp lót trong xé ra”
Người theo hầu đáp ứng, sau đó đem yên ngựa đè xuống, dùng dao khéo léo cắt lót da bên dưới ra, sau đó đem lớp da bên trong đem bỏ hết đi, bỏ hết phần không quan trọng xong, tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh. Thì ra yên ngựa này, đều giấu những cây châm nhỏ lấp lánh ngay ngắn dựng đứng lên, những cái châm dài như lông trâu giấu ở bên dưới yên ngựa, ngựa đi một lúc lâu sau, châm đâm xuyên qua vỏ, đâm thật sâu vào lưng ngựa, chả trách con ngựa kia đột nhiên phát điên lên, thì ra là do cái này gây ra.
Tống phó quan trợn mắt há hốc mồm, Dịch Liên Khải tự mình đi kiểm tra con ngựa kia, khom người xuống nhìn, quả nhiên trên lưng ngựa đều có điểm máu nhỏ như kim đâm, không nhìn kỹ, thì chẳng thể nào nhìn ra được. Dịch Liên Khải liền đứng dậy, quay mặt lại hỏi Tống phó quan: “Ngươi còn có gì đề nói đây?”
Tống phó quan kinh hãi, ngàn vạn lần không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, sợ đến chân tay mềm nhũn quỳ trên mặt đất: “Công tử gia.... Thuộc hạ... Thuộc hạ.. Việc này này thuộc hạ tuyệt đối không biết... Thuộc hạ thực sự không biết..” “Ngựa là do ngươi chuẩn bị, yên ngựa cũng là do ngưa chuẩn bị“. Dịch Liên Khải trên cổ tay đang treo roi da buông thõng xuống, lúc này lại nắm chặt roi da mãng xà, nhẹ nhàng vụt tới giày của hắn: “Ngươi nói ra thật đi, rốt cuộc chuyện này là sao?“.
Tống phó quan thanh âm nức nở: “Công tử gia... Thuộc ha thật sự không biết...”
“Ngươi là kẻ thân cận bên cạnh ta, ta đối với ngươi cũng không tệ, vì sao ngươi lại dám là ra chuyện như vậy?”
Tống phó quan sợ hãi luôn miệng nói: “Công tử gia, tôi thực sự cái gì cũng không biết!”
Dịch Liên Khải cười cười, nói: “Nếu ngươi cái gì cũng không biết, thì giữ ngươi lại có tác dụng gì?” Rồi nhàn nhạt kêu lên một tiếng: “Người đâu!”
Hai người theo hầu tiến lên, Dịch Liên Khải chỉ về phía Tống phó quan: “Cột vào sau ô tô, lúc nào kéo đến chết thì khi ấy mới được tháo ra!”
“Công tử gia!”
“Lan Pha!”
Cao Thiệu Hiên cùng Tần Tang đồng thời kêu lên một tiếng, đặc biệt thanh âm của Tần Tang, đã mất đi vẻ ôn nhu êm dịu mọi ngày. Cao Thiệu Hiên nhìn sang cô, chỉ thấy trên mặt cô không còn một chút huyết sắc, thanh âm lại trấn định trở lại: “Lan Pha, anh hãy nghe tôi nói một câu được không? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến mạng người, không tra ra rõ ràng, sao có thể tùy ý mà xử trí như vậy được.”
Dịch Liên Khải lạnh lùng nhìn cô một cái: “Phụ nhân chi kiến!” (cái nhìn phiến diện của phụ nữ ).
“Lan Pha!” Tần Tang thấy người theo hầu tiến lên định trói người, nhịn không được mặt biến sắc: “Anh cho rằng anh là ai mà dám coi mạng người như cỏ rác như vậy!”
Dịch Liên Khải quay đầu cười nhạt: “Tôi chính là coi mạng người như cỏ rác đấy, tam tòng tứ đức, nữ huấn nữ giới của cô đâu hết rồi, ở đây chưa có chỗ cho cô xen mồm vào?”
Tần Tang tức giận không làm gì được, biết Dịch Liên Khải bây giờ lại đang giở cái tính khí công tử kia ra, cho dù mình có làm gì cũng không ngăn được, chỉ đành nhìn sang Cao Thiệu Hiên cầu cứu. Cao Thiệu Hiện sớm định nói gì đó, thế nhưng Dịch Liên Khải xử lý phó quan của mình, đây vốn là chuyện trong nhà của Dịch gia, mình cũng không tiện khuyên ngăn. Nhưng thấy Tần Tang đang nhìn mình, trong lòng hiểu rõ ý cô. Đầu óc nóng lên, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội tiến lên khuyên nhủ: “Công tử gia, người này tuy rằng đáng khinh, nhưng nể tình hắn đã theo công tử gia nhiều năm, cũng nên thẩm tra rõ ràng rồi hẵng xử lý“.
Dịch Liên Khải tuy rằng ngạo mạn thật, nhưng lại không thể không cho Cao Thiệu Hiên một chút mặt mũi được, cười cười nói: “Nếu Cao thiếu gia đã nói vậy” Sắc mặt trầm xuống, sẵn tiện nói: “Nhanh lên, còn để ta lập lại lần nữa sao?” (ý là nghe theo lời bạn Cao, không giết)
Người theo hầu không dám phản bác lại, lập tức tìm một sợi dây, Tống phó quan tuy rằng không ngừng kêu oan nhưng đám người hầu không thèm đế ý đến hắn, vo thành một nắm to lá cây gai dầu * nhét vào miệng hắn, rồi đưa hắn đi trói thật chặt.*Lá cây gai dầu tùy nhìn giống cần sa, nhưng nó là cây thuốc nam chứ không phải tên gọi khác của cần sa đâu
Dịch Liên Khải cũng mất hết hứng thú đi săn: “Gọi người lấy ô tô lên đây, đón bọn ta về.”
Người theo hầu đáp ứng, cưỡi ngựa về biệt thự kêu xe lên. Dịch Liên Khải gọi người bôi thuốc trị thương cho Phan Kiện Trì, nói: “Hôm nay mới được lĩnh giáo, không ngờ Phan tiên sinh thân thủ lại tốt đến như vậy, không biết Phan tiên sinh là người ở đâu?”
Phan Kiện Trì nói: “Phan mỗ tốt nghiệp từ trường sĩ quan lục quân Nhật Bản, ở trường cũng từng học qua một chút cẩm nã thủ**, không ngờ đến hôm nay lại có tác dụng” .
** là kĩ thuật tiêu biểu trong Nhu thuật Jujitsu https://vi.wikipedia.org/wiki/Nhu_thu%E1%BA%ADt
Cao Thiệu Hiên “A” một tiếng, nói: “Trường này tôi cũng biết, nơi này vô cùng có tiếng ở Nhật Bản, được Nhật Bản gọi là “cái nôi” của các sĩ quan cao cấp (từ đây mà ra). Chẳng ngờ rằng có một năm người đứng đầu khóa tốt nghiệp, lại là một du học sinh Trung Quốc, khiến cho người Nhật Bản vô cùng mất mặt, tôi còn nhớ khi gia phụ nói đến người này, lão nhân gia còn giơ ngón tay cái khen một tiếng giỏi, nói vị du học sinh này, người này đã chứng minh rằng người Trung Quốc không hề thua kém ai hết“.
Phan Kiện Trì lạnh nhạt nói: “Cao thiếu gia quá lời rồi, vị du học sinh Trung Quốc kia, bất quá cũng là anh ta tự mình cố gắng hết sức. Người Trung Quốc vốn không hề thua kém người Nhật Bản, thi được hạng nhất cũng chẳng có gì lạ“.
Cao Thiệu Hiên có chút không vui, nói: “Ngụ ý của Phan tiên sinh, tôi lại không cho là đúng, chẳng biết Phan tiên sinh lúc tốt nghiệp, đánh giá thành tích xếp thứ bao nhiêu?”
Cậu giọng nói có mang chút trào phúng, nhưng không ngờ Phan Kiện Trì nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “ Phan mỗ là người xếp thứ nhất“. (Bất ngờ chưa)
Lời này vừa nói ra không chỉ Dịch Liên Khải, mà cả Tần Tang, Cao Thiệu Hiên đều thất kinh. Tần Tang kinh ngạc, anh trốn nhà đi đến Nhật Bản, chẳng những thế mà còn là người đứng đầu khóa tốt nghiệp của trường sĩ quan. Cả Cao Thiệu Hiên cũng bị dọa một trận, không ngờ Phan Kiện Trì chính là du học sinh Trung Quốc mà anh đã tán dương kia.
Dịch Liên Khải ngạc nhiên, nói: “Thì ra vị du học sinh mà Cao đốc quân hay tán thưởng kia lại là anh! Thế sao anh không chịu nói sớm? Lại đây, lại đây! Tối nay chúng ta nhất định phải uống cho đến khi không uống được nữa thì thôi, tối nay cũng coi như là an ủi anh, vì anh hôm nay đã cứu tôi, chúng ta không say không về!” Bởi vì chuyện kinh mã kia, mọi người đều có phần mất hứng, lúc này Dịch Liên Khải lại tràn đầy hứng thú, lôi kéo Phan Kiện Trì hỏi đến chuyện anh lúc còn ở trong học viên quân sự. Phan Kiện Trì cũng không giấu diếm, kể một số chuyện về các sĩ quan cấp cao mà ít người biết đều nóicho anh nghe. Mãi cho đến khi ô tô tới, Dịch Liên Khải đang nghe rất thích thú, nên hướng Phan Kiện Trì nói: “Anh ngồi xe của tôi đi” Vừa nhớ ra ở đây còn Cao Thiệu Hiên thấy mình làm thế cũng có vẻ không thích hợp, vì vậy nói: “Tần Tang, em thay tôi nói chuyện với Cao công tử đi“.
Tần Tang cũng không muốn cùng Phan Kiện Trì trở về, nên liền gật đầu. Còn đối với Cao Thiệu Hiện, việc này lại là niềm vui bất ngờ, chỉ là niềm vui này cũng chỉ là trong chốc lát, vì ở trên xe, cậu cũng biết không thể nói chuyện quá thoải mái với Tần Tang được, đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn quan tâm, đàng hoàng ngồi yên một chỗ. Mà trong lòng Tần Tang cũng tràn đầy tâm sự, nên cũng cúi đầu không nói gì hết, hai người đều trầm mặc ngồi ở sau xe.Cao Thiệu Hiên ngồi ở kia, cảm thấy trên người cô có một mùi hương thanh nhã, ngập tràn khắp nơi. Nhưng biết nói gì bây giờ đây, trong lòng có một mảng mờ mịt, nhớ tới lúc ở giữa rừng, cô nóng vội muốn cứu người, chỉ là bất lực đành nhìn mình, bộ dạng thật khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc. Khiến cho chỉ cần cô mở miệng muốn nhờ, mình tự nguyện vì cô làm bất cứ điều gì (dễ dụ thật). Chỉ đáng tiếc bông hoa này lại là một bông hoa có chủ rồi. Hơn nữa nhìn Dịch Liên Khải thái độ thờ ơ lạnh nhạt với cô, cũng chẳng ôn nhu, hay dịu dàng chăm sóc, chỉ có thể hình dung ra anh ta chính là một kể lỗ mãng, cộc cằn với phụ nữ. Cậu nhịn không được đành thở dài, lo lắng bản thân mình không nhịn được nữa, lại nói ra điều bất kính. Cũng may tài xế lái xe rất nhanh. Chỉ một chốc đã trở về biệt thự Dịch gia.
Dịch Liên Khải mời Cao Thiệu Hiên đi cùng mình, dĩ nhiên cũng coi Phan Kiện Trì là khách quý mà chiêu đãi, ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Tần Tang từ khi trở về liền đi lên lầu, đến chiều Dịch Liên Khải cho người mời xuống dùng bữa, má Hàn xuống dưới nói rằng: “Thiếu phu nhân bị đau đầu, nói không muốn xuống ăn cơm tối“.
Bình thường Tần Tang đều bị bệnh nhẹ như vậy, nên Dịch Liên Khải cũng chẳng để ý nhiều, chỉ có Cao Thiệu Hiên buồn bã vô cớ. Trong bữa ăn, Dịch Liên Khải sai người mở một vò rượu Kiền Bình ngon tới, anh tửu lượng vốn xưa nay rất tốt, Phan Kiện Trì cũng uống rượu rất mạnh bạo phóng khoáng, tính nết này thật là cực kì hợp với Dịch Liên Khải, sai người đi đổi thành một bát lớn. Cao Thiệu Hiên tuy rằng cũng không hay uống rượu, thế nhưng trong lòng lại tâm sự nặng nề, khó tránh việc mượn rượu giải sầu. Trong bữa ăn, Dịch Liên Khải không ngừng hỏi về chuyện ở trường quân đội, Phan Kiện Trì nói đơn giản, liên tục, làm sao để thi văn, làm sao thi võ mà đạt hạng nhất, làm sao ứng phó với giáo viên Nhật Bản hay bới móc, làm sao để sinh tồn và quyết đấu ở thao trường với sinh viên Nhật Bản, cuối cùng đánh bại họ khiến họ như cỏ vừa gặp gió đã đổ gục... Thấy Cao Thiệu Hiên nâng chén uống liên tục, nói: “Nào cạn uống một chén lớn!” Ba người nói chuyện cũng náo nhiệt, uống cũng náo nhiệt. Chỉ là Cao Thiệu Hiên tửu lượng khá kém, uống được vài bát to, sau đó say quá, phục ở trên bàn, hôn mê bất tỉnh. Dịch Liên Khải thấy dáng vẻ say rượu của anh, liền sai người hầu đưa anh dìu vào trong xe, dùng ô tô hộ tống trở về.
Còn lại một vò rượu lớn, Dịch Liên Khải cùng Phan Kiện Trì nói chuyện, bất giác đã đem hơn nửa vò rượu uống hết. Dịch Liên Khải còn định, mở vò rượu ngon nhất ra, Phan Kiện Trì thành khẩn nói: “Công tử gia, thực không dám giấu, tại hạ hôm nay liều mình giúp công tử, nếu như uống thêm nữa, tại hạ chỉ sợ tại hạ lại giống như Cao công tử, làm phiền người hầu công tử gia khiêng tôi ra ngoài“.
Dịch Liên Khải cười ha ha, nói: “Tốt thôi, trên tay anh còn đang bị thương, tôi cũng không miễn cưỡng anh nữa“. Sau đó sai người dọn đồ ăn ra, một nồi lẩu nóng hổi được dọn lên, bữa ăn có chút món thanh mát nhẹ nhàng. Trong núi buổi tối rất lạnh, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng chít chít, thi thoảng có một vài con bướm đêm bị ngọn đèn dầu thu hút bay vào trong sảnh, nhưng lại lao mình vào cửa kính, không bay vào được. Sau đó dừng một lát, rồi lại bay lên xung quanh, lại lao xuống đụng vào cửa kính.
Phan Kiện Trì nhìn bướm đêm sau lớp cửa kính vẫy đôi cánh, trầm ngâm nói: “Hôm nay có một câu, Phan mỗ nhờ rượu mở lời, định nói ra nhưng sau đó lại do dự, không biết có nên nói hay không“. Dịch Liên Khải cũng đã ngà ngà say, cười nói: “Hôm nay anh đã cứu mạng của tôi, còn sợ gì mà không dám nói ra?”
Phan Kiện Trì ngẩng đầu nhìn anh, Dịch Liên Khải chỉ thấy ánh mắt anh sáng rức, nghe anh chậm rãi nói: “Phan mỗ lớn mật, khuyên công tử gia một câu, đêm nay lập tức đem Tống phó quan giết chết, ngày mai chỉ cần nói hắn sợ tội tự sát là xong, cho nhà gia đình hắn một ít tiền để ổn thỏa chuyện này là được”
Dịch Liên Khải lấy làm kinh ngạc, vịn vào bàn từ từ đứng lên, nhìn Phan Kiện Trì không rời, qua một lúc nở nụ cười: “Phan tiên sinh uống say rồi sao?”
Phan Kiện Trì sắc mặt thản nhiên không đổi, cũng không tránh né ánh mắt của anh: “Công tử gia, kế sách này vốn dĩ rất chót lọt, Dịch Liên Thận dù cho sau này có biết, cũng không thể thoát được. Thiếu gia nhà Cao đốc quân lúc đó cũng đang cùng với công tử gia, chính là nhân chứng tốt nhất, chứng minh Tống phó quan thật sự có tâm địa xấu xa muốn hãm hại công tử gia. Thế nhưng nếu công tử gia để lại tính mạng của hắn, Dịch Liên Thận khôn khéo lợi hại như vậy, tương lai chắc chắn cũng sẽ trở mình được“.
Dịch Liên Khải chậm rãi ngồi xuống, tiện tay cầm ấm trà trên bàn, rót cho mình một ly trà, chậm rãi nói: “Anh nói những lời này, tôi một câu cũng không hiểu. Tôi với lão nhị tuy có chút hiểm khích, nhưng dù sao cũng là anh em ruột thịt, anh không cần ở đây gây mất tình huynh đệ chúng tôi như vậy. Tôi chỉ coi như anh uống say, nói mê thôi, nhưng lần sau đừng nói như thế nữa“.
Phan Kiện Trì cười, nói: “Tôi dù sao cũng chỉ là người ngoài, công tử gia không tin tôi cũng phải thôi. Chỉ là muốn nhắc công tử gia một câu, thiếu phu nhân hôm nay nương tay cầu tình cho hắn, chưa biết chừng ngày mai sẽ tìm cách khóc lóc năn nỉ đòi thả Tống phó quan ra cũng nên, công tử gia đã ngậm đắng nuốt cay đến tận bây giờ rồi, tương lai lại rất có tiền đồ... còn có ba ngàn dặm giang sơn như họa...” Anh khẽ cười một tiếng: “Chớ đừng để một vị phu nhân mà lại lỡ mất“.
Dịch Liên Khải chậm rãi uống nước trà, trầm ngâm không lên tiếng. Phan Kiện Trì đem đũa ngà voi đang cầm trong tay ném xuống, nói: “Điều nên nói, điều không nên nói, tôi đã nói xong rồi, công tử gia nếu muốn giết người diệt khẩu, thì bây giờ hãy cho tôi ba phát đạn đi“.
Dịch Liên Khải gác chén trà xuống, tỉ mỉ quan sát người nọ, thấy anh một thân hào hiệp lại có vẻ bất kham, tựa hồ không đế ý đến chuyện sống chết. Dịch Liên Khải quả thật lúc nãy trong ánh mắt đã có sát ý, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của Phan Kiện Trì, lại bày ra bộ dạng thản nhiên giả vờ luyến tiếc, nhịn không được thở dài, nói: “Anh hôm nay đã cứu mạng tôi, tôi vì sao lại đi giết anh được?”
Phan Kiện Trì cười ha ha: “Công tử gia là người làm việc lớn, thống nhất thiên hạ là việc trọng đại, sao lại có thể câu nệ thứ tình cảm yếu đuối nhỏ nhặt này được? Huống hồ hôm nay tôi không cứu công tử gia, công tử gia cùng lắm cũng chỉ ngã ngựa một chút, tuyệt nhiên sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Công tử gia ngã càng nặng, tuần duyệt sử lão nhân gia càng đau lòng hơn. Tôi hôm nay đã kéo dây cương con kinh mã, chỉ sợ đã làm hỏng khổ nhục kế của công tử gia. Công tử gia muốn giết tôi là đương nhiên, sao trong lòng lại có nửa phần áy náy được?”
Dịch Liên Khải cười cười, nói: “Anh sai rồi, tôi thực sự không hề muốn giết anh“. Anh hứng thú đánh giá Phan Kiện Trì, nói: “Tôi chỉ muốn biết, tôi cuối cùng đã lộ ra sơ hở gì, mà khiến anh có thể nhìn ra được đầu mối?”
Phan Kiện Trì nói: “Công tử gia một chút sơ hở cũng không hề lộ ra, nếu như đêm nay dứt khoát giết chết Tống phó quan, Dịch Liên Thận trong lòng chắn chắc cũng sẽ có nghi hoặc, nhưng khổ nhục kế này trước mặt tuần duyệt sử đại nhân lại rất có tác dụng, thuận tiện khiến cho lão nhị gánh chút tội danh.Lại làm cho đại soái cho rằng, vì sợ Tống phó quan làm bại lộ mọi chuyện, nên lão nhị mới giết người diệt khẩu“.
Dịch Liên Khải không khỏi cười lớn, phòng ăn bốn bề đổ xuống dưới sàn bằng pha lê, bịt kín bốn phía, tiếng cười của anh vang vọng ở giữa phòng ăn, mãi mà không dứt. Anh cười một lúc lâu mới lên tiếng: “Thuận tiện khiến cho lão nhị gánh chút tội danh... Những lời này thật sự là ... thú vị... rất thú vị“.
“Lẽ nào ý định của công tử gia không phải như vậy sao? Nhất thạch nhị điểu, nhất tiễn xong điêu (một hòn đá ném trúng hai con chim, một mũi trên trúng hai con nhạn). Vừa xử lý được kẻ đối phương cố ý xếp vào bên cạnh mình, lại vừa khiến cho đại soái đối với lão nhị có chút bất mãn“.