**"Tôi đã từng thấy vô số biển cả, nhưng chỉ đắm chìm vào một đôi mắt."**
Lần đầu tiên Sầm Ni gặp Moger là tại vùng Địa Trung Hải thơ mộng ở miền Nam nước Pháp. Người đàn ông ấy sở hữu gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm và dáng vẻ nhàn nhã khi châm thuốc, pha lẫn sự phóng túng của một kẻ tự do cùng nét mềm mại đặc trưng của người phương Đông.
“Cô có muốn đến chỗ tôi không?” Anh ta hỏi, giọng điệu tự tin đến mức khiến mọi lời từ chối trở nên vô nghĩa.
Sầm Ni nhướn mày, nửa như trêu chọc: “Ở đó có váy để thay không?”
“Không có,” Moger đáp, đôi môi khẽ nhếch lên, “Nhưng có thể có.”
Đó là khởi đầu của một trò chơi không lời giữa hai kẻ trưởng thành, nơi mà mọi ẩn ý đều được hiểu rõ mà chẳng cần thốt ra.
Tối hôm ấy, anh lái chiếc xe thể thao mui trần, chở cô lướt qua những con đường ven vách đá. Trong khoảnh khắc, Moger cúi xuống đi đôi giày cao gót vào chân cô, một cử chỉ dịu dàng mà đầy chiếm hữu. Ban đêm, trên ban công lộng gió, môi anh tìm đến môi cô, đánh thức ngọn lửa mà cả hai đều không định kiềm chế.
Provence xanh biếc như một màn sương lam mờ ảo, nơi mối tình ngắn ngủi ấy chớm nở. Nhưng rồi, lý trí của Sầm Ni dần kéo cô trở lại thực tại. Cô tự nhủ, một cuộc gặp gỡ bất chợt, dù lãng mạn đến đâu, cũng chỉ nên dừng lại như thế.
Nhưng duyên phận giữa hai người không dễ dàng tan biến. Trong biển người mênh mông, họ tình cờ gặp lại, như thể định mệnh vẫn muốn níu giữ mối liên kết đặc biệt ấy.