“Lần này thì không cần tôi phải giới thiệu nhỉ?” Cô gái cầm lọ nước hoa nhếch môi, giọng nói của cô không khác trong điện thoại là bao, chính là sau khi truyền qua máy móc, âm thanh của cô tuy hay nhưng lại mất đi vài phần linh động, hiện tại không có máy móc tác động, giọng nói xuất phát từ cổ họng của cô gái truyền đến như âm thanh của trời, bất kì người nào nghe được đều không tự giác chìm đắm trong đó.
Giọng nói này rất hay, là giọng nói hay nhất Mạc Tử Yên từng nghe, nếu không phải giữa bọn họ có mẫu thuẫn thì có lẽ cô cũng sẽ giống như những người khác, rất thưởng thức giọng nói này.
Lần trước cô có lên mạng tìm hiểu thông tin về Lãnh An Nhiên, tất nhiên cũng thấy qua ảnh của cô ta, trong tấm ảnh là một cô gái mang vẻ đẹp dịu dàng của con gái phương Đông, thân hình cô mềm mại uyển chuyển, trên người cô toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt tĩnh như nước hồ thu, môi mỏng nhếch lên, ý cười nhàn nhạt. Mặc dù kính đen đã che hết nửa gương mặt nhưng Mạc Tử Yên vẫn cảm thấy đường nét của người đối diện rất giống cô gái trong hình, lúc đầu cô chỉ nghi ngờ nhưng khi nghe thấy giọng nói của đối phương cô liền có thể khẳng định người trước mặt chính là Lãnh An Nhiên.
Người mà cô đang tìm.
“Lãnh ŧıểυ thư, cô muốn gì?” Mạc Tử Yên sớm đã chuẩn bị tâm lí cho cuộc gặp mặt này, từ lần trước Lãnh An Nhiên gọi cho cô cũng đã cách đây hai tuần, cô vốn dĩ nghĩ rằng cô ta sẽ sớm đến tìm cô cho nên mấy ngày gần đây Mạc Tử Yên rất ngoan ngoãn ở nhà đợi tình địch của mình tìm tới cửa. Không ngờ hai tuần trôi qua Lãnh An Nhiên lại không có chút tin tức nào, trên báo đài chỉ nói đến việc Lãnh An Nhiên đang chuẩn bị khởi quay Song diện vương phi, chắc hẳn là cô ta rất bận nên mới không có thời gian tìm đến cô, vì vậy Mạc Tử Yên mới đi theo Ám Dạ Nghiên ra ngoài, không ngờ lại gặp mặt cô ta ở đây.
Nơi này là trung tâm thương mại, người ra vào rất nhiều, cho dù ngày mưa thì khu mua sắm vẫn rất đông người, Lãnh An Nhiên là người của công chúng, là ŧıểυ Thiên Hậu đầy tiềm năng của Thịnh Thế, lẽ ra cô ta không thể xuất hiện tùy tiện trước mặt đám đông, cho dù cô ta thật sự muốn hẹn cô ra nói chuyện cũng sẽ không tìm một nơi đông người như ở đây, thế nhưng cô ta lại xuất hiện trước mặt cô, cũng không biết là cô ta không sợ đám phóng viên đó chụp được hình của mình hay thật sự không hề bận tâm?
Dựa vào thái độ của người trước mặt, Mạc Tử Yên đoán chắc là vế sau.
Cô gái tháo kính ra, để lộ dung nhan xinh đẹp, ánh mắt cô nhìn người đối diện có phần chế giễu: “Tôi muốn gì? Không phải bản thân cô đã có câu trả lời hay sao?” Buổi chiều hôm nay Lãnh An Nhiên có hẹn chụp hình ở trung tâm thương mại này, trong lúc nghỉ ngơi thì cô nhìn thấy bóng người quen thuộc bước vào cửa hàng hương liệu nên đã đi theo, vốn dĩ cô muốn tìm Ám Dạ Duật trước nhưng anh lại không chịu gặp cô, cho dù là kiếp trước hay kiếp này trong lòng anh vẫn không có hình bóng của cô, nếu đã như vậy cô chỉ có thể tìm đến Mạc Tử Yên, bởi cô biết cô gái này có tầm quan trọng thế nào đối với anh, chính là lịch của cô đã kín hết, nếu không cô đã sớm có thời gian tìm đến Mạc Tử Yên. Chỉ là người tính không bằng trời tính, còn chưa đợi cô đi tìm thì Mạc Tử Yên đã xuất hiện trước mắt cô, nếu đã như vậy hẹn ngày không bằng quyết định là hôm nay đi?
“Cô muốn Duật?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định.
Người phụ nữ này chính là tình địch của cô, cho dù là người ngu ngốc cũng biết được mục đích của cô ta khi đến tìm cô là gì nhưng Ám Dạ Duật là chồng của cô, làm sao cô có thể dễ dàng buông tay anh ra để cho người phụ nữ khác cướp anh đi?
Lãnh An Nhiên rất hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, tôi muốn cô rời khỏi anh ấy, nhường vị trí bên cạnh anh ấy cho tôi.” Cô phấn đấu cả đời để có thể đứng ở bên cạnh anh, cô tình nguyện vì anh bước chân vào giới giải trí đâu đâu cũng là vũng bùn đó, đến cuối cùng anh lại chết đi, bỏ mặc cô ở lại thế giới này một mình, không những không thể đứng ở bên cạnh anh lại còn mất đi anh, Lãnh An Nhiên làm sao cam tâm?
Anh chết rồi cô cũng không muốn sống nữa, đang lúc sự nghiệp lên cao cô đột nhiên tự sát, mọi người không ai biết lý do, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy thành công mà cô đạt đước chứ không hề nhìn thấy thất bại của cô, Ám Dạ Duật là thất bại lớn nhất cuộc đời cô, lúc mở mắt cô cứ nghĩ là bản thân tự tử không thành không ngờ cô lại trùng sinh. Đó là hơn một năm về trước, khi cô đang quay quảng cáo ở biển, cô suýt chết đuối vì chân bị chuột rút, tai nạn không cướp đi tính mạng của cô còn giúp cô nghịch chuyển thời không từ tương lai trở về, Lãnh An Nhiên khi đó vừa cảm thấy vui vẻ lại có chút lo lắng.
Vui vẻ là vì cô có thể quay ngược về quá khứ, có thể biết trước những điều sắp xảy ra với anh, từ đó có thể thay đổi nhân sinh của mình, lo lắng là vì đây không phải thời điểm thích hợp để cô trùng sinh, nếu có thể cô muốn quay về thời cao trung, quay về Nam Thành, nơi mà anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, cô muốn mình mang thân phận bạn gái anh, chứ không phải “bạn gái của bạn thân” ở bên cạnh chăm sóc anh.
Tuy nhiên trên thế giới, chỉ cần bản thân không ngừng cố gắng thì không có gì là muộn.
Kiếp trước Lãnh An Nhiên một đường đi thẳng đến danh hiệu “Thiên Hậu”, sau đó cô lại tấn công qua ngành điện ảnh, bắt đầu học diễn xuất, cho nên dựa vào những gì mà kiếp trước học được, Lãnh An Nhiên tùy ý làm một vài động tác nhỏ liền có thể nhanh chóng kết thúc buổi quay quảng cáo, sau đó cô để trợ lí mua vé máy bay cho mình bay về S thị tìm anh. Về đến S thị, cô ngay lập tức đến tìm anh, mặc dù đi đường rất mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp được anh, Lãnh An Nhiên liền cảm thấy bản thân tràn ngập năng lượng, thời gian vẫn còn sớm nên cô đã đến Ám Dạ thị tìm anh, kết quả lại là không gặp được anh, không, chính xác mà nói là anh không chịu gặp cô.
Vì sao anh lại không chịu gặp cô? Vì sao Diệp Hạo đã chết lâu như vậy mà anh vẫn chưa chịu buông xuống gánh nặng của mình để đến với cô? Vì sao lại không chấp nhận cô?
Anh đã hứa với Diệp Hạo là sẽ chăm sóc cô thật tốt, sẽ thay Diệp Hạo thực hiện ước muốn của cô, ước muốn của cô là muốn gặp anh, anh lại không chịu anh gặp cô. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, anh đều không chịu gặp cô, cho đến cuối cuộc đời vẫn không chịu chấp nhận cô, chẳng lẽ lão Thiên cho Lãnh An Nhiên cô trùng sinh không phải là để xoay chuyển vận mệnh của mình hay sao?
Cô không cam tâm!
Anh không chịu gặp cô nhưng Trương Đình cũng không thể đuổi cô đi, dù sao cô cũng là người của công chúng nếu để phóng viên chụp được hình ảnh cô ra vào Ám Dạ thị thì thật không hay, cho nên hắn đã sắp xếp cho cô một phòng chờ, Lãnh An Nhiên cũng rất kiên nhẫn ngồi đợi, cô sẽ ngồi đợi đến khi nào anh chịu anh cô.
Một giờ trôi qua, không thấy bóng dáng anh đâu, Lãnh An Nhiên vẫn đợi.
Hai giờ trôi qua, Trương Đình cũng không thấy bóng dáng, Lãnh An Nhiên vẫn đợi.
Ba giờ trôi qua, điện thoại cô reo, trợ lí bên kia đang đi tìm cô nhưng Lãnh An Nhiên vẫn quyết tâm ngồi đợi.
Bốn giờ, năm giờ, cô ngồi đợi đến khi trời tối, thân thể dường như đã không còn chút sức lực, một đường bay về S thị, còn chưa kịp ăn uống hay nghỉ ngơi cô đã chạy đến đây ngồi chờ anh, mấy tiếng không ăn uống không nghỉ ngơi, cho dù là người đàn ông khỏe mạnh cũng chịu không được huống hồ là cô gái yếu đuối như Lãnh An Nhiên.
Lần nữa tỉnh lại, Lãnh An Nhiên phát hiện bản thân đang nằm ở bệnh viện, một bên tay của cô còn đang truyền nước biển, bác sĩ đang đứng nói tình hình bệnh nhân với một người đàn ông, đến khi bác sĩ rời đi cô mới nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, hóa ra đây không phải là mơ. Cô vốn dĩ còn tưởng rằng bản thân trùng sinh chỉ là một giấc mơ mà cô tưởng tượng ra khi cô tự tử không thành, đến lúc tỉnh dậy tất cả sẽ biến mất, không ngờ... may mắn là đó không phải là một giấc mơ, cho dù đó là giấc mơ đi chăng nữa nếu cô có thể gặp được anh thì cô tình nguyện chìm đắm trong giác mơ đó.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện ra trước mắt cô, sườn mặt như họa, đường nét gương mặt như một tác phẩm nghệ thuật của thần linh, ánh mắt của anh lúc nào cũng duy trì bình tĩnh, tựa hồ như trên thế gian này không có bất kì thứ gì có thể cho ánh mắt ấy dậy sóng, là gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong.
“Duật... rốt cuộc anh chịu gặp em rồi.” Cô định ngồi dậy nhưng lại không có sức lực nên chỉ có thể cầu cứu nhìn anh, cô muốn anh đỡ cô dậy.
Ánh mắt Ám Dạ Duật hơi tối, chỉ đứng một bên nhìn cô chứ không cử động: “Tôi đã dùng điện thoại cô nhắn tin cho trợ lí của cô, cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, bác sĩ và phòng bệnh đều đặc biệt chuẩn bị cho cô, sẽ không để giới truyền thống biết tin cô ở đây đâu.”
Anh không chịu đỡ cô, toàn thân lại không có sức lực, Lãnh An Nhiên chỉ có thể bất lực nằm một chỗ, để nước biển trong bình chảy vào cơ thể hết thì cô sẽ khỏe lại, trong thời gian đó ánh mắt cô liên tục dừng lại ở trên người anh, tựa hồ như sợ anh sẽ chạy mất.
“Duật... vì sao lại không chịu gặp em?”
“Tôi chỉ thay Diệp Hạo chiếu cố cô, việc tôi có gặp cô hay không tựa hồ không có quan trọng?” Diêp Hạo nhờ anh chiếu cố cô gái này, anh biết Diệp Hạo yêu cô, sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô nhưng anh không phải Diệp Hạo, anh đồng ý chiếu cố cô là bởi vì nể mặt Diệp Hạo, anh biết cô có ý nghĩ không an phận với anh nhưng cô là bạn gái của Diệp Hạo, anh cũng không vô sỉ đến mức chiếu cô bạn gái của bạn thân đến mức lên giường, chỉ cần cô không động đến mấu chốt của anh, anh có thể tha thứ cho cô.
Lãnh An Nhiên cắn môi, bộ dạng có chút ủy khuất: “Em có chuyện mới đến tìm anh, anh lại không chịu gặp mặt, nếu em có chuyện gì anh ăn nói sao với Diệp Hạo đây?” Cô biết anh vì tình nghĩa với Diệp Hạo nên mới đồng ý chiếu cố cô nhưng cô không cần, thứ cô muốn là bản thân anh tình nguyện chứ không phải do người khác ép buộc, trong lúc tức giận cô đã mang cái tên Diệp Hạo vào lời nói, lúc nhận ra thì đã muộn rồi. Diệp Hạo vì cứu Ám Dạ Duật mà chết, cho nên Diệp Hạo luôn là cấm kị của anh, mọi người ở bên cạnh đều biết điều này nên không ai dám ở trước mặt anh nhắc đến hai chữ “Diệp Hạo”, Lãnh An Nhiên là người biết rõ nhất, hiện tại lại vì tức giận mà quên mất điều kiêng kỵ của anh.
Quả nhiên sắc mặt của Ám Dạ Duật đã lạnh đi vài phần.
“Sau này có chuyện gì cô cứ liên lạc với Tôn Lãnh Diệt, cậu ấy sẽ nói lại với tôi.” Dứt lời anh liền quay người rời đi, bỏ mặc những lời níu kéo của Lãnh An Nhiên.
Sau lần đó anh không xuất hiện trước mặt cô nữa, cho dù cô có làm gì, tự khiến mình bị bệnh, thậm chí là bị thương trong khi làm việc Ám Dạ Duật cũng không liên hệ gì với cô, cho dù cô có điện thoại thậm chí là đến Ám Dạ thị tìm anh, anh đều không gặp mặt, những lúc cô cần anh lại chỉ có Tôn Lãnh Diệt xuất hiện. Sống một đời Lãnh An Nhiên cũng biết được cô không thể dùng cách này để giữ chân anh, cô không thể cứ như kiếp trước chỉ lo cho sự nghiệp mà bỏ quên tình yêu của mình, không thể giống như kiếp trước mà mất đi anh, cho nên cô bắt đầu tìm cách tiếp cận anh, từ một cô gái lạnh lùng trở thành một cô gái nồng nhiệt, cô vốn nghĩ bản thân sẽ có cơ hội, không ngờ một chút cơ hội anh cũng không cho cô, cho nên cô mới chán ghét thời điểm này, đây không phải thời điểm thích hợp để hai người ở bên nhau, bởi vì trong lòng anh lúc này luôn có khúc mắc mà cô lại không thể giải.
Thời gian này sự nghiệp của Lãnh An Nhiên đang trên con đường phát triển, Thịnh Thế bên kia không ngừng kí họp đồng cho cô, khiến cô kín hết cả lịch không thể đi gặp anh, mặc dù oán hận công ty nhưng Lãnh An Nhiên biết nếu không có Thịnh Thế cô sẽ không có được ngày hôm nay, dù sao anh và Mạc Tử Yên vẫn chưa có tiến triển gì, chỉ cần ngăn cản anh kết hôn cùng Mạc Tử Yên, cô không tin mình không có cơ hội, vì vậy Lãnh An Nhiên bắt tập trung vào công việc, sau đó mới đối phó với Mạc gia.
Lãnh An Nhiên tính toán, mấy năm nay cô kiếm được không ít tiền, hiện tại cô có thể sử dụng số tiền này để hoàn thành ước muốn của mình, cô muốn trước khi Mạc Tử Yên đến tìm anh, Mạc gia sẽ không thee làm chỗ dựa cho cô ta, không có Mạc gia chống lưng, Mạc Tử Yên làm sao có mặt mũi đến tìm anh?
Cô đã tìm đến một người đàn ông có vết sẹo nơi khóe mắt gọi Lương Tín, hắn là một kẻ vô gia cư, trước kia Lương gia còn phát triển hắn cũng là con ông cháu cha, suốt ngày rượu chè với đánh nhau, sau khi Lương gia không còn nữa thì hắn bắt đầu lưu lạc khắp nơi, những kẻ như thế chẳng khác nào con chó bị người khác đuổi đánh, là kẻ vì tiền mà có thể làm bất kì chuyện gì, không gia đình, không thân phận, là người mà cô cần tìm, bởi vì loại người này, có chết cũng sẽ không ai hay biết. Kiếp trước Lãnh An Nhiên không có tìm người làm việc cho mình, tất cả mọi chuyện đều do cô tự mình giải quyết, bởi vì như vậy cô mới có thể chứng minh năng lực của mình cho anh thấy, kiếp này cô sẽ không ngốc như vậy, những kẻ có tiền trong tay không bao giờ đích thân đi làm điều mình muốn cả, huống hồ anh cũng không có quan tâm đến cô, cho dù cô làm gì đối với cũng không có ý nghĩa, cho dù là trước khi gặp hay sau khi gặp Mạc Tử Yên, những người khác trong mắt anh cũng chỉ là một hạt cát.
Mạc thị có Mạc Vũ Hiên tọa trấn, cô sẽ không dễ dàng thực hiện được mục đích của mình, cho nên mới chuyển mục tiêu qua chỗ Trác Lân, Trác Lân là người Mạc Tử Yên yêu, kiếp trước cô ta có thể vì Trác Lân mà phản bội anh, phản bội Mạc thị, kiếp này cũng sẽ như vậy, cô không có thay đổi lịch sử, cô chỉ là thúc đẩy cho lịch sử phát triển sớm một chút mà thôi. Trác thị tuy nhỏ nhưng cũng không dễ nuốt, Trác Lân làm việc trước giờ đều rất quy tắc, huống hồ hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cô không thể sắp xếp người vào Trác thị, chỉ có thể mua chuộc đám người đó. Người được chọn tất nhiên sẽ là Bùi Vân, cô thư kí nhỏ đem lòng yêu tổng tài của mình, cứ như một bộ phim ngôn tình vậy, đáng tiếc thay Bùi Vân không phải nhân vật nữ chính, mà kết cục của nhân vật phụ thường sẽ rất đáng thương.
Lương Tín làm việc không tồi, cô không biết hắn dùng biện pháp gì mà có thể uy hiếp Bùi Vân nhưng chỉ cần đạt được mục đích, cô sẽ không từ thủ đoạn, chính là thời gian lâu hơn dự kiến. Kế hoạch ban đầu của cô là nắm Trác thị trong tay, khiến Trác thị đứng bên bờ vực sụp đổ, nhân lúc Mạc Tử Yên vẫn chưa quên được Trác Lân, điều khiển hắn để lợi dụng cô ta, khiến Mạc Tử Yên vì cứu Trác thị mà hi sinh Mạc thị, đến lúc đó Mạc thị gặp nguy cơ, cho dù là Mạc Vũ Hiên chiến thần trên thương trường cũng không cứu được Mạc thị, Mạc Từ Yên không còn là công chúa kiêu ngạo của Mạc gia, Ám Dạ gia bên kia chưa chắc đã chịu rước cô vào nhà. Tuy nhiên, suy nghĩ lúc nào cũng dễ hơn hành động, trước khi cô nắm được Trác thị thì đã có chuyện xảy ra.
Lãnh An Nhiên nhìn tờ báo bị cô xét nát trong tay, hình ảnh của người đàn ông và người phụ nữ đang hôn nhau trước bệnh viện, trong lòng có một ngọn lửa bùng phát, ngọn lửa mang theo cơn giận, sự thù hận thổi bùng lên một cách dữ dội, cô gọi điện cho anh nhưng anh vẫn không bắt máy, sau đó cô như bị điên không ngừng đập phá căn phòng.
Cô gái trong hình có hóa thành tro cô cũng nhận ra đó là Mạc Tử Yên, trong đầu không ngừng hiện ra vô số câu hỏi: Anh và Mạc Tử Yên gặp nhau khi nào mà trở nên thân thiết như vậy? Thời gian Mạc Tử Yên dến tìm anh còn chưa đến, vì sao hai người bọn họ lại tiến triển đến giai đoạn này rồi?
Là bởi vì cô sao?
Bởi vì cô trùng sinh nên mới dẫn đến thay đổi? Nếu thật sự như vậy cô ước gì bản thân chưa từng trùng sinh!
Cô thà đứng nhìn anh chết đi cũng không muốn anh ở bên cạnh Mạc Tử Yên!
Thứ cô không có được, người khác cũng đừng hòng có được!
Hết thảy đều do tên Lương Tín bất tài, người phụ nữ chết tiệt Bùi Vân kia làm chậm kế hoạch của cô, nếu cô ta đã yêu Trác Lân như vậy mà không nỡ ra tay, vậy thì cô sẽ ra tay với cô ta trước, đứng trước ranh giới sống chết, để cô ta chọn mạng sống hay tình yêu ngu ngốc của mình?!
Xử lí xong một Bùi Vân, cô giao mọi việc cho Lương Tín xử lí, đang lúc cô định đi tìm Mạc Tử Yên thì trợ lí của cô đột nhiên đặt vé máy bay cho cô đến A thị, A thị có tổ chức một buổi ca nhạc dành cho các ca sĩ nổi tiếng, người được Thịnh Thế chọn là cô và Dạ Tiêu Trần, chuyện này cũng không có gì là lạ, cô và Dạ Tiêu Trần là người có năng lực nhất trong số đám người kia, Thịnh Thế không muốn mất mặt thì phải chọn cô. Chính là A thị là một thành phố không mấy phát triển, giới giải trí ở đó còn chưa được lan rộng, cho dù thật sự có tổ chức buổi ca nhạc thì người dân ở nơi đó cũng chắc đã chịu tham gia, bởi vậy cô và Dạ Tiêu Trần không đi cũng không sao nhưng cao tầng Thịnh Thế lại bảo nếu buổi ca nhạc làm tốt họ sẽ phát triển Thịnh Thế ở nơi đó, mở rộng thị trường khiến cả nước đều biết đến giới giải trí, Lãnh An Nhiên cũng không còn cách nào, chỉ có mới tạm hoãn việc riêng mà cùng Dạ Tiêu Trần bay đến A thị, không ngờ lúc trở về lại là lúc anh kết hôn.
Đến giờ phút này cô vẫn chưa quên được cảm giác khi đó, phẫn nộ, căm giận, thù hận, cảm xúc hỗn loạn dưới đáy lòng Lãnh An Nhiên không ngừng dâng lên, giờ phút này sao cô còn không biết bản thân đã bị lừa?
Thịnh Thế đã nổi tiếng như vậy, cho dù có mở rộng thị trường cũng sẽ không cần đến một thành phố chưa phát triển như A thị, huống hồ A thị là địa bàn của Lôi gia, Lôi gia tuy làm chủ Thượng Hải nhưng ở Hoa Hạ vẫn còn không ít địa bàn thuộc sở hữu của hắn, Thịnh gia sẽ không dễ dàng hợp tác với Lôi gia, mà Lôi gia cũng sẽ không nhường miếng thịt cho Thịnh gia, buổi ca nhạc đó chỉ là cái cớ để cô rời đi S thị, đợi khi anh kết hôn cô sẽ được trở về. Thịnh Thế sẽ không vô duyên vô cớ đuổi cô đến A thị, người Thịnh Mộ Triều thích không phải cô, hắn sẽ không làm những chuyện mà không đạt được lợi ích cho mình, cho nên người có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của Thịnh Mộ Triều chỉ có thể là Ám Dạ Duật. Anh vì không muốn cô phá hoại hôn lễ của hai người nên đã cho Thịnh Thế viện lý do đuổi cô đến A thị!
Khi cô trở lại Mạc Tử Yên đã trở thành vợ hợp pháp của anh, giống như kiếp trước.
Vì sao trùng sinh rồi mà cô vẫn không thể ngăn cản được hai người bọn họ đến với nhau?
Cô không cam tâm, cô tuyệt đối sẽ không để Mạc Tử Yên phá hỏng mọi chuyện, đặc biệt là khi cô đang ở rất gần mục đích của chính mình, cho dù cô thật sự đã thua Mạc Tử Yên ở kiếp trước thế nhưng kiếp này cô sẽ không chịu thua cô ta!
Cô không tin bản thân là người trùng sinh mà lại thua cô gái đó!
“Không có khả năng!” Đôi mắt Mạc Tử Yên như ngập chìm trong băng giá, hàn khí từ người cô toát ra khiến người khác không sợ cũng run, có một số người khi tức giận lên không cần phải la mắng, chỉ cần im lặng đứng đó cũng khiến người khác kinh hãi.
“Lãnh ŧıểυ thư, có bệnh thì phải uống, cô bệnh không nhẹ, đừng đi ra ngoài nói lung tung, nếu để đám phóng viên đó chụp được hình, người bị ảnh hưởng sẽ là cô.” Giọng điệu mười phần châm chọc, Ám Dạ Duật là chồng của cô, dựa vào đâu cô phải nhường anh cho cô gái này?
Trong lòng Mạc Tử Yên có một sự bài xích mãnh liệt với Lãnh An Nhiên, cảm giác cho cô biết, cô không thích cô gái này, không chỉ liên quan đến Ám Dạ Duật mà còn bởi vì cô ta mang cho cô cảm giác không thoải mái.
“Mạc Tử Yên, cô không biết mình đang chống đối với ai đâu.” Sắc mặt Lãnh An Nhiên lập tức thay đổi, nụ cười trên môi đã biến mất thay vào đó là ánh mắt ân trầm khiến người khác nhìn vào có chút sợ hãi.
“Phải không?” Mạc Tử Yên nghi hoặc, cô muốn biết Lãnh An Nhiên rốt cuộc dựa vào đâu mà lại có tự tin đến trước mặt cô, yêu cầu cô rời khỏi Ám Dạ Duật?
Lãnh An Nhiên cười lạnh: “Cô là đang chơi đùa với lửa đó, cô có biết hậu quả khi chơi với lửa là gì không?” Cô kề sát vào tai người đối diện, âm thanh thanh thúy không ngừng vang lên như một hồi chuông cảnh báo: “Chính là bị thêu đến chết đó.”
Mạc Tử Yên dựa vào Mạc thị mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu không có Mạc thị, cô ta cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác, thế nhưng khi nào Mạc Vũ Hiên còn, Mạc thị còn, Mạc Tử Yên còn tư cách kiêu ngạo, chính là thời gian cũng không còn bao lâu nữa, để xem lần sau gặp lại, Mạc Tử Yên có thể giữ nguyên bộ dạng kiêu ngạo như vậy được hai không?!
Mạc Tử Yên chớp mắt: “Cô là đang uy hiếp tôi?” Lần đầu tiên bị người uy hiếp, hơn nữa đối tượng uy hiếp lại là tình địch của bản thân, Mạc Tử Yên tỏ vẻ, cô là lửa thì bà đây là nước nè, muốn đấu thì nhào vô.
“Mạc Tử Yên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, rời khỏi anh ấy, tôi sẽ buông tha cho cô.” Tuy hiện tại chưa thể nắm được Mạc thị trong tay nhưng Lãnh An Nhiên cô là người trùng sinh, cô dùng tận năm năm để tìm cách đối phó với Mạc thị, đối với mỗi bước tiến của Mạc thị cũng nắm được một chút tình hình, muốn bọn họ thua lỗ trong một dự án cũng không quá khó, mặc dù không thể khiến Mạc gia phá sản nhưng đây chẳng phải là lời cảnh báo tốt nhất dành cho Mạc Tử Yên sao?
“Lãnh ŧıểυ thư, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà dùng thái độ hùng hồn dọa người như thế?” Thái độ như vậy của Lãnh An Nhiên khiến cô có một cảm giác bất an, thái độ này chỉ thể hiện ở hai loại người, loại thứ nhất chính là giả vờ như thật, loại thứ hai là cô ta thật sự có năng lực để uy hiếp cô. Trên đời thứ Mạc Tử Yên để ý nhất là gì? nɠɵạı trừ Ám Dạ Duật thì cũng chỉ có Mạc gia.
Cho nên Lãnh An Nhiên muốn ra tay với Mạc gia? Cô ta có năng lực đó sao? Mạc Tử Yên có chút không tin, thế nhưng thái độ của người đối diện khiến cô không thể không tin, cô gái này... vẫn nên phòng bị cô ta thì tốt hơn.
Nhìn ra sự sự bất an trong đôi mắt của Mạc Tử Yên, cô châm chọc nói: “Thế nào, sợ rồi sao?” Phụ nữ luôn nhạy cảm với nguy hiểm, Lãnh An Nhiên tự nhân thấy bản thân có đủ năng lực đánh bại Mạc thị, Mạc Tử Yên không thể nào là đối thủ của cô.
Mạc Tử Yên mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy, tôi sợ rồi.”
“Nếu đã như vậy...” Lãnh An Nhiên không có chú ý đến thái độ khác thường của cô, chỉ nghĩ nếu cô đã đồng ý thỏa hiệp thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết, nếu Mạc Tử Yên thật sự biến mất, cô sẽ không động tay động chân với Mạc thị làm gì.
Mạc Tử Yên âm dương quái khí mở miệng: “Tôi biết cô có bệnh nhưng không ngờ lại nặng như thế, Lãnh ŧıểυ thư nếu cô không điều trị kịp thời thì sẽ vô phương cứu chữa đấy.”