Tuần sau ta bận nên chỉ có thể ra hai chương thôi, mong mọi người thông cảm.
*****************
Sự thật trước mắt lại không tin, cứ thích lừa mình dối người, phụ nữ chính là như vậy, nhìn bộ dạng lúc này của Vân Tịnh Giai, Mạc Tử Yên cảm thấy cô có chút đáng thương. Chính là đáng thương thì đáng thương, cô cũng không thể đồng tình cùng cô ta được, trước kia cô đã từng vì Trác Lân mà làm tổn thương anh, hạng người vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương đến người khác, cô không thể tha thứ được, là bởi vì cô từng giống như vậy, cô ghét bản thân cô trước kia, ghét sự ích kỷ của bản thân mà làm liên lụy không ít người, cho nên cô không thể tha thứ cho Vân Tịnh Giai.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể hiểu lý do vì sao Vân Tịnh Giai cứ nhắm vào cô, rõ ràng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ cô cũng đã tỏ rõ thái độ của mình với Trác Lân và cô ta, rằng cô còn tình cảm gì với người đàn ông đó nữa, đối với cô mà nói hai người bọn họ là người xa lạ, ngay cả cô ta mang họ Vân, trên danh nghĩa là chị họ của cô thì cũng thể thay đổi được điều gì. Trái tim cô hiện tại chỉ có một người, không thể chứa thêm bất kì một người nào nữa, Trác Lân đã là quá khứ, trước kia cô thật sự yêu hắn, chính là hắn không biết trân trọng tình yêu này, cô không thể trách hắn vì không yêu cô, yêu một người không có lỗi, quá khứ của cô sớm đã theo gió bay đi rồi, huống hồ Trác Lân đối với cô lúc nào cũng có ác cảm, vì sao Vân Tịnh Giai lại cứ bất an, bộ dạng của cô ta như đang sợ hãi Trác Lân sẽ yêu cô vậy?!
Trác Lân yêu cô?
Sợ hãi?
Mạc Tử Yên trừng mắt, ánh mắt rơi vào người Trác Lân đang đỡ lấy Vân Tịnh Giai, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến lần gặp Trác Lân ở Ám Dạ thị, lại nghĩ đến lần gặp hắn ở Vân gia, cho đến hiện tại, thái độ của hắn đối với cô vẫn không có thay đổi, vẫn là chán ghét, thái độ ác cảm, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, lúc ngã Vân Tịnh Giai té ngã hắn còn mắng cô đâu, làm sao Trác Lân sẽ yêu cô?!
Chỉ sợ trên đời này nɠɵạı trừ Vân Tịnh Giai, hắn sẽ không yêu bất kì ai nữa, một khi đã nhận định người mình yêu thì sẽ khó mà thay đổi được, nếu không phải trải qua một kiếp như cô, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Mặc dù không mấy tin tưởng vào đàn ông, đặc biệt là Trác Lân người từng khiến cô bị tổn thương, lại càng không thể tin được nhưng cô cũng chứng kiến qua tình cảm của hắn dành cô Vân Tịnh Giai, cô không biết hai người bọn họ yêu nhau bao lâu nhưng cô có thể khẳng định, Trác Lân sẽ không thay lòng đổi dạ, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không yêu cô.
Ba năm trước khi Vân Tịnh Giai rời đi, sau đó cô gặp gỡ hắn, ngày ngày bên cạnh chăm sóc hắn, nếu hắn thật sự yêu cô thì khi đó hắn đã yêu cô rồi, đâu cần phải đợi đến ba năm sau khi Vân Tịnh Giai trở về?
Cho nên chuyện Trác Lân yêu cô là chuyện không thể nào xảy ra.
Có được đáp án mình muốn, Mạc Tử Yên liền khôi phục lại tâm tình vốn có của mình, vì một người đàn ông không quan hệ mà buồn phiền thì không đáng.
“Vân ŧıểυ thư, thỉnh cô ăn nói dễ nghe một chút, cô như vậy tôi có thể thưa cô tội phỉ báng.” Hai mắt Mạc Tử Yên sáng lấp lánh nhìn người đàn ông bên cạnh, không hổ là ông xã của cô, cách nói chuyện của anh và cô đều giống hệt nhau, đặc biệt là trong khi đối phó với loại tình huống này.
Vân Tịnh Giai vốn rất e ngại anh nhưng hiện tại cô tựa hồ như mất đi lí trí, đối mặt với khí thế uy hiếp từ Ám Dạ Duật cô một chút cũng không chịu nhường.
“Cô là nữ nhân ác độc, cô đẩy ngã tôi còn vu oan cho tôi tự mình té ngã, cô là độc phụ, cô muốn giành tôi Lân với tôi sao? Tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội đâu, đừng nằm mơ nữa!” Trong lòng như có ngọn lửa không ngừng thêu đốt lí trí cô, Vân Tịnh Giai không biết bản thân bị làm, cô chỉ biết cô cực kì chán ghét cô gái đối diện, cô không muốn vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô ta, cô ta dựa vào đâu mà có thể kiêu ngạo trong khi cô lại đang chật vật thế này?!
Mạc Tử Yên châm chọc: “Có bệnh thì phải trị, Vân ŧıểυ thư nên trở về uống thuốc nhiều một chút, Trác Lân là người, không phải đồ vật, mà tôi cũng không có hứng thú tranh giành hắn với cô. Còn về việc cô té ngã, nếu tôi làm thì cô có thể làm gì được tôi?”
Ánh mắt Trác Lân rơi vào người cô, có một sự rung động không nói nên lời, khi nghe lời một phía của Vân Tịnh Giai vốn dĩ lúc đầu hắn cũng có chút mong đợi nhưng chứng kiên hết thảy mọi chuyện thì nội tâm lại đau như cắt.
Hắn yêu Vân Tịnh Giai, điều này hắn có thể khẳng định, hắn cam tâm tình nguyện đợi cô ba năm, cũng từng nghĩ qua sẽ lấy cô, chỉ cần đợi cô gật đầu đồng ý gả cho hắn, hắn chuẩn bị hết thảy chỉ đợi cô trở về. Ngày cô trở về, hắn không chút do dự cắt đứt quan hệ với Mạc Tử Yên, tình yêu của hắn đối với Vân Tịnh Giai lại bùng cháy như xưa, hai người bọn họ thuận lí thành chương ở bên cạnh nhau, cô ngày ngày quấn quýt bên hắn, như hình với bóng, người trong công ty đều biết cô sẽ trở thành Trác phu nhân tương lai, thậm chí cô cũng mở miệng đề nghị với hắn chuyện kết hôn, chính là vì sao hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Khi cô ở bên cạnh hắn cô vẫn là cô gái kiên cường dịu dàng mà hắn yêu, dù trải qua ba năm thời gian cô vẫn không có thay đổi, thế nhưng vì sao hiện tại cô lại thành trở một người nóng nảy, không phân biệt phải trái mà ghen tuông lung tung như vậy? Trác Lân không nghĩ ra được, cô là vì hắn thay đổi, vẫn là bản tính như thế? Chính là thời gian ở chung quá ngắn, sau đó hai người lại xa nhau ba năm cho nên hắn mới không có phát hiện?
Trơ mắt nhìn người con gái yêu hắn như mạng lại bị hắn xem như rác rưởi bỏ đi hiện tại lại đã ngã vào lòng người đàn ông khác, cô dùng ánh mắt yêu thương từng nhìn hắn đi nhìn người đàn ông đó, cô dùng vẻ mặt xinh đẹp của tươi cười với người đàn ông đó, cô dùng tình yêu từng bị hắn dẵm đạp dưới chân trao cho người đàn ông đó, hết thảy mọi thứ đã từng của hắn hiện tại đã thuộc về người đàn ông đó.
Hắn chỉ là quá khứ của cô, mà người đó là hiện tại và tương lai của cô.
Ánh mắt hắn dần trở nên mơ hồ, hắn biết, bữa tiệc này không nên đến, hắn cũng biết, bản thân đã hoàn toàn mất đi cô.
Đúng vậy, Trác Lân đã nhận rõ mọi chuyện, từ khi nhìn thấy cô ở Ám Dạ thị hắn liền biết cô thật sự là không muốn có bất kì mối liên hệ gì với hắn nữa, cô không phải lạt mềm buộc chặt, cũng không phải vì không có được tình yêu của hắn mà nảy sinh thù hận, cô chỉ không nghĩ lại chờ đợi, chờ đợi hắn quay đầu.
“Đã không yêu thì làm sao có thể sinh hận?”
Hắn nhớ đến câu nói ngày đó của cô, có lẽ ngay từ khi hắn không chút do dự chia tay cô thì hắn... thật sự đã mất đi cô rồi!
Vân Tịnh Giai trừng mắt, đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ, thân hình cô lảo đảo lui về hai bước, không có bàn tay Trác Lân đỡ lấy, cô liền mất thăng bằng, lần nữa té ngã trên mặt sàn.
Sàn nhà lạnh lẽo nhưng làm sao có thể lạnh bằng lòng người?
Vân Tịnh Giai ngã ngồi trên mặt đất, khóe môi lộ nụ cười tự giễu, hóa ra Mạc Tử Yên đã biết, cô ta sớm đã sớm nhìn thấu mục đích của cô nhưng lại không vạch trần, biết cô tự mình té ngã cô ta lại không rời đi, còn ở lại cố ý bồi cô diễn kịch, muốn cô tự mình bẽ mặt.
Sự tình đến nước này Vân Tịnh Giai làm sao vẫn không rõ đâu?!
Vì sao đứng trước mặt Mạc Tử Yên, Vân Tịnh Giai cô luôn là người thua cuộc?
Cô có cái gì không bằng Mạc Tử Yên?
Trước kia ở Vân gia cô luôn là công chúa được mọi người tôn kính, cho dù em gái Vân Tịnh Nguyệt cũng không được sủng ái như cô, từ nhỏ đến lớn luôn là trung tâm của thế giới, ngay cả người đàn ông cô muốn cũng yêu cô, ngay cả khi cô quyết định đi nước ngoài hắn cũng cam tâm tình nguyện đợi cô trở về. Chính là sau ba năm thời gian, tất cả mọi thứ đã thay đổi, Mạc Tử Yên xuất hiện, được Vân lão gia che chở, có Vân Mặc trợ giúp, cả Vân gia đều như đổi chủ, trong mắt bọn họ chỉ biết đến công chúa Mạc Tử Yên, bản thân cô mới thật sự là công chúa của Vân gia cơ mà?!
Vì sao tất cả mọi người đều hướng về Mạc Tử Yên? Vì sao đến cả Trác Lân người vốn yêu cô cũng vì cô ta mà thay lòng đổi dạ?!
Một giọt nước mắt rơi xuống đọng trên mu bàn tay của cô, thân và công chúa cao cao tại thượng hiện tại lại biến thành bộ dạng chật vật như vậy trước mặt không biết bao nhiêu người, Vân Tịnh Giai làm sao có thể chịu đựng được đả kích lớn thế này?
Kể từ khi Vân Tịnh Giai mất hết lí trí mà mắng người, Ám Dạ Duật đã ra hiệu cho Tôn Lãnh Diệt đuổi hết mọi người ra ngoài và đóng cửa nhà vệ sinh lại, dù sao Vân Tịnh Giai cũng mang họ Vân, người đến ngày hôm nay đều có thân phận tôn quý, nếu để người khác nhận ra thân phận của Vân Tịnh Giai, Vân gia bên kia biết chuyện người nhà họ bị khi dễ sẽ làm ầm lên, đến lúc đó Mạc gia cũng bị kéo vào, Mạc Tử Yên không tránh bị khó xử.
Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở của Vân Tịnh Giai, cô không có khóc thành tiếng, mỗi lần nước mắt chảy xuống cô đều lấy tay gạt đầu, môi mím lại, không để bản thân phát ra tiếng, nhìn bộ dạng như vậy của cô, Mạc Tử Yên cảm thấy cô chẳng khác nào một đứa trẻ.
Trác Lân cũng không muốn nhìn cô thống khổ như vậy, hắn ngồi xuống bế lấy Vân Tịnh Giai, gương mặt cô giàn giụa nước mắt, hắn thở dài, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Trước khi rời khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt Trác Lân dừng ở người Mạc Tử Yên đúng một giây, sau đó hắn liền bế Vân Tịnh Giai đi thẳng ra cửa, không có chút lưu luyến, Vân Tịnh Giai nhìn thấy cũng chỉ cắn môi cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
Cô biết rõ bản thân đã không thể giữ lại hắn được nữa.
“Vì sao em cảm thấy ánh mắt Trác Lân nhìn em có vẻ kì lạ?” Mạc Tử Yên có chút khó hiểu hỏi người đàn ông bên cạnh, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người cô một giây, rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt nhưng cô lại thấy được một thứ cảm xúc gì đó...
Hình như có chút tiếc hận?
“Phải không? Có lẽ hắn cảm thấy tiếc khi mất đi một thứ quan trọng.” Ám Dạ Duật cong khóe môi, con người chính là như vậy, đối với một đồ vật, khi chưa có được sẽ tìm mọi cách đều có được, sau khi có rồi thì lại không muốn nữa, mất đi rồi cảm thấy tiếc nuối, tình yêu cũng vậy.
Khi cô theo đuổi Trác Lân, hắn lại không chút quý trọng, để khi cô quyết định rời xa hắn, hắn vẫn chưa nhận ra sự thay đổi, đến khi hắn nhận ra cuộc sống của hắn thiếu đi cô mới hiểu rằng bản thân đã thật sự mất đi cô, lúc này mới cảm thấy hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Trên thế gian này, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất. Có lẽ cả đời này Trác Lân sẽ không bao giờ quên được Mạc Tử Yên, không phải vì cô là mối tình đầu của hắn, mà bởi vì cô là hối tiếc cả đời hắn.
Bà xã của mình được người đàn ông khác nhớ thương Ám Dạ Duật tỏ vẻ không mấy vui vẻ.
Mạc Tử Yên ngẩn ra: “Anh nói Vân Tịnh Giai?”
Ám Dạ Duật mỉm cười: “Có lẽ.”
Tôn Lãnh Diệt: “...” Ánh mắt Trác Lân mang hàm ý gì, Tôn Lãnh Diệt liếc mắt cũng nhận ra, vậy mà Mạc Tử Yên lại không biết, chẳng trách cô lại bị Ám Dạ Duật lừa.
“Mạc ŧıểυ thư, không tệ nha.” Tôn Lãnh Diệt cho cô một ánh mắt tán thưởng.
Mạc Tử Yên lắc đầu: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn gây sự với cô ấy.” Là bởi vì cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa cô với Trác Lân nên mới làm ra sự tình lớn như vậy.
“Đúng rồi, lúc nãy chú Phó bảo tôi đi tìm cô, ông ấy có chuyện muốn nói với cô.”
“Vậy sao? Duật hay là anh đi trước đi, em cùng Tôn thiếu đi gặp chú Phó, một lát em sẽ đi tìm anh.”
Ám Dạ Duật nhướng mày: “Để anh đi cùng em.” Anh cũng không muốn cô gặp chuyện tương tự như lúc nãy.
“Không cần đâu mà.” Cô cũng không thể bắt anh ở bên cạnh cô suốt bữa tiệc được, bản thân cô biết tự bảo vệ mình mà.
“Có tôi ở đây, cô ấy không chạy trốn được đâu.” Tôn Lãnh Diệt cho anh một ánh mắt yên tâm, Ám Dạ Duật nhìn hai người một lúc mới miễn cưỡng rời đi, mặc dù Tôn Lãnh Diệt có chút ngã ngớn nhưng hắn cũng là người rất đáng tin cậy.
“Tôn thiếu, có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?” Nhìn bóng lưng anh xa dần, Mạc Tử Yên mới mở miệng, mọi lần gặp gỡ Tôn Lãnh Diệt đều phớt lờ cô, hôm nay đột nhiên chủ động tiếp cận cô, hắn hẳn là muốn nói chuyện gì đó.
“Tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Tôn Lãnh Diệt cũng không cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của cô, dù sao Mạc Tử Yên thông minh như vậy, nếu không nhận ra hàm ý của anh thì chắc chẳng lọt được vào mắt xanh của bạn thân hắn.
“Anh hỏi đi.” Dựa vào thái độ này của Tôn Lãnh Diệt, Mạc Tử Yên nghĩ nội dung cuộc trò chuyện có lẽ là liên quan đến Ám Dạ Duật.
“Cô có yêu Duật không?”
Mạc Tử Yên sửng sốt: “Sao lại...” Câu hỏi này... hình như có chút kì quái thì phải? Cô biết Tôn Lãnh Diệt quan tâm anh nhưng mà...
“Cô chỉ cần trả lời.” Gương mặt hắn thập phần nghiêm túc, không giống như bộ dạng thường ngày.
“Tương lai của tôi, chỉ có anh ấy, Tôn thiếu nghĩ sao?” Đối với mà nói, anh là quan trọng nhất, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh, đó là mong muốn duy nhất ở kiếp này của cô.
“Mong cô hãy nhớ kĩ lời này của mình.” Có lời nói này của cô, Tôn Lãnh Diệt cảm thấy yên tâm hơn vài phần, mấy ngày trước Lãnh An Nhiên có đến tìm hắn, thái độ của cô ta rõ ràng là muốn giành lại Ám Dạ Duật từ tay Mạc Tử Yên, hắn hỏi cô một câu này chỉ muốn có cho hắn một đáp án chắc chắn, cho dù sao này có chuyện gì cũng mong cô đừng rời xa Ám Dạ Duật, cũng đừng khiến anh tổn thương, nếu không Tôn Lãnh Diệt hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
“Lời tôi nói, tôi sẽ không quên.”
“Cũng phải, dù sao hai người quen biết từ nhỏ, không có tình cảm cũng có...”
“Anh nói sao? Quen biết từ nhỏ?” Mạc Tử Yên lập tức cắt đứt lời của Tôn Lãnh Diệt, ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc thấy rõ, cô và anh chỉ mới gặp mặt hai năm trước, cho dù tính luôn kiếp trước lẫn kiếp này cũng không thể nào giống như lời Tôn Lãnh Diệt nói là quen biết từ nhỏ được.
Tôn Lãnh Diệt nghi hoặc: “Cô không nhớ đúng không?”
“Nhớ cái gì?”
“Mười năm trước, cô và Duật đã gặp nhau rồi.”
Lời nói của Tôn Lãnh Diệt chẳng khác nào một quả bom rơi xuống, đánh thức kí ức bị quên lãng bấy lâu năm của cô.
“Anh... anh đang nói gì vậy? Mười năm trước... khi đó tôi chỉ mới có mười tuổi, làm sao quen biết anh ấy?” Năm nay cô hai mười, mười năm trước cô chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, trong kí ức của cô không hề xuất hiện hình ảnh của anh.
“Cô không biết cậu ấy nhưng cậu ấy biết cô.” Sắc mặt Tôn Lãnh Diệt vẫn rất bình tĩnh: “Sinh nhật năm mười tuổi của cô, cô không nhớ sao?” Năm đó hắn cũng chỉ đi theo Ám Dạ Duật dự tiệc sinh nhật của cô, rõ ràng là một bữa tiệc vui vẻ, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ trên mặt bọn họ đều nở nụ cười, duy chỉ có chủ nhân của bữa tiệc - Mạc Tử Yên lúc mười tuổi lại không vui.
“Sinh nhật mười tuổi?” Sinh nhật mười tuổi của cô không thể nói là vui vẻ được, vào ngày sinh nhật của mình, Mạc Tử Yên lại sắp chết đuối, cô tin tưởng dù là bất kì ai cũng không muốn nhớ đến kí ức tồi tệ này.
“Ngày đó cô bị rơi xuống hồ, tôi và Duật đứng cách đó không xa, vốn dĩ tôi muốn đi gọi người nhưng muộn mất rồi, Duật đã nhảy xuống cứu cô.” Lúc cứu hai người lên thì Mạc Tử Yên đã ngất rồi, mọi người chỉ lo cho cô mà quên mất Ám Dạ Duật một thân ướt sủng bên cạnh, bữa tiệc kết thúc hắn và Ám Dạ Duật trở về, mọi người đều biết Mạc Tử Yên không biết bơi, chuyện này đối với cô mà nói là một sự đả kích rất lớn, vì không muốn chuyện này tái diễn nên từ đó về sau Mạc gia không tổ chức tiệc nữa.
“Tính ra thì cô vẫn còn nợ cậu ấy một lời cảm ơn.”
Mạc Tử Yên ngây người, hóa ra từ mười năm trước anh và cô đã gặp nhau rồi, hơn nữa anh lại còn là người cứu mạng cô.
“Vì sao anh ấy không nói cho tôi biết?”
“Có lẽ cả cậu cũng quên rồi.” Hắn chỉ là người ngoài có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện, vậy mà người trong cuộc lại mơ hồ không rõ.
Mạc Tử Yên khó hiểu: “Vậy thì tại sao anh lại nói chuyện này với tôi?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.” Cô không nên trở thành điểm yếu của cậu ấy.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp cha cô cùng chú Phó, họ đang đợi cô ở phòng nghỉ.”
Nhắc nhở?
Nhắc nhở bản thân cô không được làm tổn thương anh sao?
Cô lắc đầu, chẳng biết Tôn Lãnh Diệt hôm nay bị làm sao, lúc nãy vẫn còn rất tốt.
Chẳng lẽ đàn ông cũng giống như phụ nữ, đều có tính khí thất thường sao?
Cách đó không xa có một bóng người đang đứng bên cạnh chậu cây kiểng, thân hình yểu điệu bị chậu cây kiểng che mất, chỉ để lộ mộc góc váy màu trắng, ánh mắt rơi vào người Mạc Tử Yên, bàn tay cầm ly rượu không khỏi siết chặt.
Vì sao mọi thứ diễn biến hoàn toàn không giống như suy nghĩ của cô?
Vì sao Kiều Ly lại mở miệng nói giúp cho cô ta? Còn có cả hành động của Vân Tịnh Giai lại không thể làm gì cô ta?
Mọi chuyện cứ như bị lệch khỏi quỹ đa͙σ, không hề giống như trong dự kiến ban đầu, hoàn toàn không giống như... kiếp trước.
Là bởi vì cô trùng sinh sao?
Một sự thay đổi sẽ dẫn đến nhiều sự thay đổi khác, hẳn là đa͙σ lí này đi?
Cô cầm điện thoại, bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh liền trả lời.
“A lô?”
“Mọi chuyện bên kia xử lí thế nào rồi?” Vừa xem móng tay của mình, cô gái từ tốn mở miệng.
Đầu dây truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: “Bùi Vân đã khống chế được, kế hoạch rất nhanh liền có thể thành công.”
“Tôi muốn Trác thị phá sản.” Đến lúc để xem Mạc Tử Yên có chịu ra tay giúp đỡ tình cũ hay không?
“Được.” Người đàn ông vừa trả lời xong cô liền ngắt kết nối.
Bữa tiệc hôm nay nếu đã không làm khó được Mạc Tử Yên cũng không sao, cứ ra tay với Trác thị trước vậy, dù sao thời gian vẫn còn dài, chơi đùa với cô ta một chút cảm giác có lẽ cũng không tệ.
Khóe môi nở nụ cười lạnh, tiếng gót chân chạm vào nền gạch tạo ra những âm thanh vang dội, người đi rồi không gian liền rơi vào yên tĩnh.