Ám Dạ Duật không cần nhìn cũng biết cô đang tức giận vì chuyện gì: “Cô ấy tức giận vì chuyện lần trước cậu ép tôi phải mời Dạ Tiêu Trần làm người phát ngôn.”
Tôn Lãnh Diệt ngây người: “Dạ Tiêu Trần thì có gì không tốt? Anh ta có danh tiếng tốt, lượng fan hâm mộ đông đảo, nɠɵạı hình đẹp trai, hoàn toàn rất phù hợp làm người mẫu quảng cáo cho Cát Linh.” Huống hồ cũng nhờ có hình tượng của Dạ Tiêu Trần cùng danh tiếng Thiên Vương của hắn mới có thể khiến doanh thụ của Cát Linh tăng vượt bật, hiện tại Cát Linh đã là nước hoa đứng đầu bảng xếp hạng, nhờ việc này mà Ám Dạ thị cũng thu được không ít lợi nhuận, vì sao Mạc Tử Yên lại không vừa lòng?
“Anh ta cái gì cũng tốt nhưng có một thứ không tốt chính là tính tình.” Mạc Tử Yên lắc đầu, người đàn ông đó tính tình thật khó chiều, mọi người trong công ty đều phải bó tay, Trương Đình vậy mà giao cho cô một nhiện vụ như vậy, nhìn Tôn Lãnh Diệt cô lại nhớ đến thái độ của Dạ Tiêu Trần đối với cô, có chút không vui.
“Tôi cũng từng nghe Đồng Đồng nói qua tính tình anh ta rất tệ, thật sự tệ như vậy sao?” Tôn Lãnh Diệt hứng thú nhướng này, dự án Cát Linh là do một tay hắn thực hiện, chính là hắn không có phụ trách việc thuyết phục Dạ Tiêu Trần, đã từng gặp qua một hai lần nhưng chưa từng tiếp xúc trực tiếp nên cũng không rõ tính tình người đàn ông đó thế nào.
“Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?” “Đồng Đồng” mà Tôn Lãnh Diệt nhắc đến không ai khác chính là Tô Khả Đồng, cô cùng cô ấy không thân nhưng cô rất có hảo cảm với cô gái này.
“Hai người bọn họ chính là... ánh mắt cô như vậy là thế nào?” Tôn Lãnh Diệt vốn đang định nói rõ mối quan hệ giữa Tô Khả Đồng và Dạ Tiêu Trần, nhưng nhìn đến ánh mắt của Mạc Tử Yên hắn cảm thấy có chút khó chịu.
“Tôi cũng không có nói hai người bọn họ làm sao, anh tức giận làm gì?” Mạc Tử Yên bĩu môi, người đàn ông này bị làm sao vậy? Cô chỉ đơn thuần nhìn hắn mà thôi, cũng không biết trong suy nghĩ của hắn ánh mắt cô lại mang ý nghĩa gì?
“Dạ Tiêu Trần đó là học trưởng của Đồng Đồng, cô đừng có nghĩ lung tung.”
Học trưởng? Xem ra quan hệ giữa hai người họ khá tốt.
Bởi vì Dạ Tiêu Trần là học trưởng của Tô Khả Đồng nên Tôn Lãnh Diệt mới nhất quyết chọn Dạ Tiêu Trần là người phát ngôn cho Cát Linh?
“Tôi không có nghĩ lung tung chỉ có mình anh suy nghĩ lung tung mà thôi.” Nếu Tô Khả Đồng và Dạ Tiêi Trần thật sự có quan hệ gì đó, người đầu tiên nổi điên không ai khác chính là Tôn Lãnh Diệt, tuy hắn phong lưu khắp nơi nhưng tình cảm của hắn dành cho Tô Khả Đồng cũng xem như là sự thật, thân là một người đàn ông, có thể vì cô gái mình thích mà để học trưởng của cô ấy làm người phát ngôn cho công ty, Tôn Lãnh Diệt này cũng là một người rất si tình.
“Cô...” Tôn Lãnh Diệt không thể phản bác lời cô nói, bởi vì lúc đầu hắn thật sự suy nghĩ lung tung, nước hoa Cát Linh là sự kết hợp giữa cô và hắn, hắn làm sao có thể người đàn ông khác làm người phát ngôn?
“Duật, em đi qua đó lấy nước.” Cô mới không muốn đứng đây tranh cãi cùng người đàn ông này.
“Để anh đi với em.” Mạc Tử Yên lắc đầu, các bữa tiệc như thế này phần lớn để mọi người trong giới tụ họp, phụ nữ thì khoe khoang, đàn ông thì bàn công việc, bữa tiệc ngày hôm nay vốn dĩ chỉ mời mình anh, cô chỉ là người đi cùng anh đến đây, sao có thể làm phiền anh bàn công việc?
“Không cần đâu, em chỉ đi lấy nước mà thôi.”
“Đại sảnh tuy lớn nhưng cô ấy không chạy được đâu, cậu đừng lo.” Tôn Lãnh Diệt một bên châm chọc.
“Ai nói tôi sẽ chạy?” Mạc Tử Yên tức giận xù lông, lúc này mới nở nụ cười lạnh: “Người bỏ chạy phải là cô vợ nhỏ của anh mới đúng.”
“Cô vợ nhỏ” trong lời Mạc Tử Yên rõ ràng là ám chỉ Tô Khả Đồng, chính là Tô Khả Đồng ngày hôm nay không có xuất hiện ở đây, Tô gia cũng không phải gia tộc bình thường, lẽ ra phải được mời, vậy mà Tô Khả Đồng lại không có mặt... chắc hẳn là trốn tránh Tôn Lãnh Diệt rồi.
Tôn Lãnh Diệt cũng nghĩ như vậy, ngày hôm qua nhân được thiệp mời, hắn cũng đã cho người điều tra Tô gia bên kia cũng có nhận thiệp mời tương tự như vậy, hôm nay hắn bừng bừng khí thế chuản bị, định cho cô một bất ngờ thế nhưng cô lại không đến, rõ ràng là muốn trốn tránh hắn!
Tôn thị khách sạn là tài sản của Tôn gia, nếu Tô Khả Đồng thật sự đến đây thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, hắn sớm đã đoán được, chỉ là trong lòng có chút mong đợi cô đến, không cần suốt ngày trốn tránh hắn.
Ám Dạ Duật có chút bất đắc dĩ, không rõ vì sao hai người này lại không hợp nhau như vậy, gặp nhau là tranh cãi, cứ như lửa với nước.
“Đừng đi lung tung.”
Mạc Tử Yên cho anh một ánh mắt yên tâm rồi tiến về phía những cái bàn được xếp thành một hàng dọc, trên bàn bày đủ loại món ăn, có hải sản, thịt bò, cũng có các loại bánh ngọt khác nhau, còn có kem và các loại trái cây cùng món tráng miệng, bên cạnh còn để không ít ly nước, bởi vì ngày hôm nay khách đến quá nhiều, mỗi người lại có một khẩu vị khác nhau nên khách sạn mới cho bày đủ thứ thực đơn để làm hài lòng khách hàng.
Nhìn đến bánh ngọt hai mắt cô sáng lên lấp lánh, chính là nhớ đến lời dặn của Ám Dạ Duật, cô còn chưa dùng bữa không thể ăn nhiều đồ ngọt thì liền lộ vẻ mặt thất vọng, cô sợ mình không nghe lời anh bị anh biết được sẽ khiến anh tức giận, cho nên đành phải tùy tiện lấy một ly nước cam.
“Ồ, đây không phải Ám Dạ thiếu phu nhân sao?”
Một giọng nói của nữ nhân từ phía sau truyền đến, Mạc Tử Yên cảm thấy có chút quen thuộc nên mới quay người lại, chỉ thấy ba nữ nhân trang phục hoa lệ đang đi về phía này, một bộ dạng kiêu ngạo như khổng tước, ánh mắt không có thiện ý nhìn cô, thái độ này, rõ ràng là có mục đích mà đến.
“Đến bữa tiệc sang trọng như vậy mà lại uống nước hoa quả đúng là thiếu hiểu biết.” Người dẫn đầu mở miệng, Mạc Tử Yên nhìn cô ta có chút quen mắt, giọng nói lại không giống như lần đầu tiên nghe thấy, chính là cô không thể nhớ được.
Cô vốn có thể uống rượu nhưng chính là sự việc lần trước ở hôn lễ đã khiến cô sinh ra sự sợ hãi với rượu, nếu không cần thiết cô cũng sẽ không uống, bản thân cô không thích ngược đãi chính mình.
“Kẻ thiếu hiểu biết như vậy mà có thể được Ám Dạ tổng coi trọng?”
“Cũng không biết bản thân là hạng người gì, tùy tiện liền có thể đến bữa tiệc do Thịnh Thế tổ chức?”
“Ai quy định đến bữa tiệc này thì nhất định phải uống rượu?” Bên cạnh Mạc Tử Yên không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một cô gái, cô mặc một chiếc váy màu rượu vang đỏ, là loại đuôi cá hở lưng, chiếc váy tôn lên dáng người kiều diễm của cô, chính là chiếc váy mà lúc nãy Mạc Tử Yên có thử qua nhưng Ám Dạ Duật lại không hài lòng, hiện tại mặc trên người cô gái này vô cùng phù hợp, không chỉ dáng người mà gương mặt của cô gái này cũng vô cùng xinh đẹp.
Không phải xinh đẹp loại thanh thuần đáng yêu, hay thanh lệ thoát tục mà chính là loại quyến rũ động lòng người.
“Kiều Ly chuyện này thì liên qua gì đến cô?”
Cô gái gọi Kiều Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với lời nói của cô gái đối diện: “Thật sự không liên quan đến tôi.”
“Nếu đã không liên quan đến cô thì nên tránh sang một bên, đừng nghĩ mình có được sự ưu ái của Thịnh tổng thì giỏi lắm.”
“Thịnh tổng chính là xem cô như đồ chơi mà thôi, đừng nghĩ rằng cô có thể ngồi lên cái ghế nữ chủ nhân của Thịnh gia.”
Thịnh tổng?
Ánh mắt Mạc Tử Yên rơi vào người Kiều Ly, chính là Kiều Ly tựa hồ không có để ý đến, sắc mặt cô ấy tĩnh lặng như nước.
“Nơi này là Tôn thị khách sạn, cũng không phải nhà của các cô, dựa vào đâu muốn tôi tránh sang một bên? Huống hồ... tôi dựa vào Thịnh Mộ Triều thì đã làm sao? Nếu muốn các người cũng có thể dựa vào, chính là sợ các người không có cơ hội đó đâu.” Ánh mắt cô lộ vẻ đồng tình khiến Mạc Tử Yên cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên cô thấy có người dựa vào nam nhân mà lại ra vẻ tự hào như vậy.
“Kiều Ly cô đừng quá đắc ý, kỹ nữ vẫn là kỹ nữ, chờ xem Thịnh tổng bỏ cô đi.”
“Đã gọi là tân hoan thì chỉ là nhất thời, một thời gian sau liền sẽ có người khác thay thế cô.”
Kiều Ly cong khóe môi: “Dù có người khác thay thế nhưng tôi có thể khẳng người đó chắc chắn không phải là cô.”
“Cô! Tiện nhân, dựa vào nam nhân thì có gì mà vênh váo?”
“Cũng không biết Thịnh tổng làm sao vừa mắt cô ta, cô ta chính là kẻ ti tiện người nào cũng có thể làm chồng.”
“Vị ŧıểυ thư này cô nên nói chuyện khách sáo một chút, có tin tôi thưa cô tội phỉ báng không?” Những cô gái này tự nhận bản thân xuất thân gia giáo nhưng lời ra khỏi miệng lại không có chừng mực như vậy, lời nói khó nghe khiến cô ở bên cạnh cũng nhịn không được vậy mà Kiều Ly vẫn thản nhiên làm như không nghe thấy, quả thật đáng khâm phục.
“Dựa vào cô?”
“Xem ra thế lực ở phía sau Châu ŧıểυ thư rất lớn, cô thật sự nghĩ rằng cả thế giới này không dám đắc tội với cô sao?” Mạc Tử Yên cười lạnh, lúc này đây cô đã nhớ ra cô gái trước mặt là ai. Cô ta chính là đối tượng xem mắt của Ám Dạ Duật, ngày đó anh lấy cô ra làm lá chắn khiến cô gái này tức giận bỏ đi, không nghĩ đến hôm nay cô lại gặp cô ta ở đây.
“Hừ, cô dựa vào nam nhân mà chống đối với tôi, không biết liêm sỉ.” Châu thị không phải loại nhà giàu mới nổi nhưng cũng không phải là kẻ nắm trong tay huyết mạch kinh tế, ở S thị Châu gia là gia tộc có cũng được mà không có cũng không sao, chính vì Châu tiên sinh là người tốt trước kia từng giúp đỡ không ít người nên Châu gia ở S thị xem như được coi trọng nhưng muốn đấu với các gia tộc nhất nhì thì không thể.
“Có nam nhân thì tất nhiên phải dựa vào nam nhân rồi, Châu ŧıểυ thư đây cũng có thể nha.”
“Vô sỉ, cô nghĩ ai cũng như cô sao?” Châu ŧıểυ thư bị chọc giận, hai má đỏ bừng cả lên.
Mạc Tử Yên lộ vẻ mặt đồng tình: “Đúng là không phải ai cũng có phúc như tôi, có một người đàn ông vừa tuấn tú lại có tài để dựa vào.”
“Cô...”
“Đàn ông trên đời nhiều lắm, một ngày nào đó biết đâu Châu ŧıểυ thư cũng sẽ tìm được một người đàn ông, đừng nản chí.”
“Cô... cô đợi đó!” Châu ŧıểυ thư tức giận bỏ đi, hai cô gái bên cạnh thấy vậy cũng đi theo.
Đợi đám người đó đi rồi Kiều Ly mới mở miệng: “Tôi còn nghĩ rằng cô không thể đối phó với đám người đó.” Hóa ra là hồ ly trang cừu non.
“Cảm ơn cô, Kiều ŧıểυ thư.”
Kiều Ly lắc đầu, cô không phải muốn giúp Mạc Tử Yên, chính là nhìn thấy Mạc Tử Yên rất giống cô trước kia mà thôi.
Kiều Ly đi rồi, cô cũng không muốn ở đây nữa, định đi về phía Ám Dạ Duật thì nhìn thấy anh đang nói chuyện vớ một người đàn ông trẻ tuổi, sợ đến đó sẽ làm phiền anh nên Mạc Tử Yên đi đến một bên cửa kính. Bên cạnh cửa kính vốn ít người, Mạc Tử Yên tùy tiện tìm một chỗ đứng, bên cạnh cô là một cô gái đang cúi đầu, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cô liếc qua gương mặt cô gái không cẩn thận nhìn đến tên weibo của cô gái đang đăng nhập nhất thời ngẩn ra.
“Cô là?” Có lẽ ánh mắt của cô quá chăm chú nên cô gái ngẩng đầu, lúc này Mạc Tử Yên mới thấy rõ gương mặt của cô gái này.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh biển, mái tóc xoăn dài gợn sóng khiến cô không khỏi liên tưởng đến mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
“Mạc Tử Yên.” Ánh mắt thật đẹp, lần đầu tiên cô gặp người có đôi mắt giống bảo thạch như cô gái này, một màu đen trong suốt, trong bóng đêm như phát sáng vậy.
“À, nàng dâu nhỏ của Ám Dạ Duật.” Cô gái mặc váy xanh cười, nụ cười của cô như phù dung chớm nở, cực kì đẹp mắt, lúc này Mạc Tử Yên mới nhìn đến dung mạo của cô gái này, quả thật là một mỹ nhân.
Bữa tiệc ngày hôm nay mời đến không ít người, bất kể là người trong giới doanh nghiệp hay trong giới giải trí đều có mặt tại đây, ngày hôm nay người đến đều ăn mặc xinh đẹo, trang điểm vô cùng mỹ lệ, mỹ nhân nhiêud không đếm xểu, chỉ là trong số những người đó, nɠɵạı trừ Kiều Ly thì không có ai có thể so sánh với cô gái này.
“Cô biết tôi?”
“Tôi là chị họ của Tô Khả Đồng, Thẩm Chỉ.”
Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ, Mạc Tử Yên âm thầm niệm cái tên này, tựa hồ có chút quen thuộc, hình như là biên kịch của Song diện vương phi?
“A, cô chính là biên kịch của Song diện vương phi.”
“Ừm hửm.” Thẩm Chỉ gật đầu, mái tóc theo động tác của cô mà lay động như sóng nước.
“Cô nói cô là chị họ của Đồng Đồng?”
“Đúng vậy.”
Thẩm gia cũng là gia tộc lớn, Thẩm Chỉ là con gái duy nhất của Thẩm gia, từ nhỏ đã được cưng chiều, Thẩm gia chủ đối với cô yêu thương hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, Mạc Tử Yên có cảm giác gặp người đồng cảnh ngộ.
“Cô thấy rồi đúng không?”
Thẩm Chỉ đột nhiên hỏi một câu khiến cô cảm thấy khó hiểu: “Sao?”
Thẩm Chỉ giơ màn hình điện thoại trước mặt cô: “Weibo của tôi.”
“Cô đừng lo, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.” Cô biết giới giải trí phức tạp, tùy tiện tiết lộ thông tin của nghệ sĩ cũng có thể trở thành tin tức lớn, huống hồ Thẩm Chỉ lại còn là biên kịp, phóng viên đi theo cô ấy chắc cũng không ít.
“Tôi không lo.” Thẩm Chỉ mỉm cười: “Cô không giống một người nhiều chuyện, huống hồ tin tức này đối với cô cũng không có tác dụng.”
“Thật ra tôi phải nói cảm ơn cô, bởi vì nhờ có tin tức của cô mà tôi mới có thể tìm được Dạ Thiên Vương để mời hắn là người phát ngôn.” Đúng vậy, Thẩm Chỉ có một cái tên weibo vô cùng... bá đa͙σ, chính là “Dạ Thiên Vương ŧıểυ lão bà”, chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Dạ Tiêu Trần, người có thể nắm bắt tất cả mọi hành động của hắn, chỉ là cô không nghĩ đến, Thẩm Chỉ vậy mà lại hâm mộ Dạ Tiêu Trần.
“Hóa ra là vậy, không cần khách khí.”
Hai người nói tiếp hai ba câu thì Thẩm Chỉ bị gọi đi, Mạc Tử Yên vốn định đi tìm anh nhưng lại thấy anh đang bị đám người quay quanh, bất đắc dĩ cô đành đi vào nhà vệ sinh sau đó mới đi tìm anh.
Trong nhà vệ sinh nữ.
Mạc Tử Yên từ trong buồng vệ sinh đi ra, nhìn đến người đang đứng trước gương đang sửa sang lại váy, có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, cô đi đến bồn rửa tay vặn vòi nước, đối với người bên cạnh làm như không thấy.
“Mạc ŧıểυ thư, không nghĩ lại gặp cô ở đây.” Cô gái thấy Mạc Tử Yên không để ý đến mình cũng không tức giận, cô mỉm cười chào hỏi.
Mạc Tử Yên liếc mắt, Vân Tịnh Giai hôm nay mặc một chiếc váy màu đen, so với những màu sắc khác thì màu đen lại càng thích hợp với cô ta, làn da cô ta thật trắng, phối với váy đen ôm sát càng khiến cô ta trông mê người hơn. Thân hình Vân Tịnh Giai rất thích hợp đi làm người mẫu, lồi lõm đều hiện rõ, có lẽ nguyên nhân vì ở nước ngoài nhiều năm nên nhìn phong cách ăn mặc của cô có chút giống người nước ngoài, phóng khoáng nhưng vẫn rất kín đáo, chỗ nào cần che thì che, chỗ nào càn lộ thì lộ, như vậy càng khiến cho cô ta trở nên quyến rũ.
Hai người sóng vai đứng tại trước gương, một người quyến rũ như yêu tinh, một người thanh lệ tựa tinh linh, nếu thật sự so sánh với thì gương mặt nhìn có nét phương Tây của Mạc Tử Yên lại hơn hẳn một phần, người sắc bén liếc mắt một cái liền có thể quyết định cao thấp.
“Vân ŧıểυ thư, lại gặp mặt rồi.” Mạc Tử Yên gật đầu xem như chào hỏi sau đó tiếp tục nhìn vào gương, dù sao người cũng đã mở miệng, cô cũng không thể bất lịch sử đến mức giả vờ không nghe thấy.
Nói thật, cô cũng không nghĩ đến ở bữa tiệc lần này gặp phải Vân Tịnh Giai, Vân gia tuy là thế lực lớn nhưng lại thuộc hắc đa͙σ, mà Thịnh gia cũng xem như thuộc bạch đa͙σ, hai bên có liên hệ là chuyện không thể nào. Huống hồ thế lực của Vân gia chỉ ở Hồng Kông, cho dù cánh tay Vân gia có dài đến đâu cũng không thể lấy được thiệp mời ngày hôm nay, cho nên Vân Tịnh Giai hẳn là được Trác Lân dẫn đến.
Trác thị chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng lại có rất nhiều tập đoàn lớn đều kí kết hợp đồng với hắn, nghe cậu nhỏ nói dạo gần đây Vân gia đang ở phía sau trợ giúp Trác thị, Vân gia hẳn muốn lợi dụng Trác Lân để mở rộng thế lực, mà Trác gia bên kia cũng muốn lợi dụng tài lực của Vân gia khiến Trác thị ngày một lớn mạnh, mối làm ăn này đôi bên cùng có lợi, thảo nào Vân lão gia lại không phản đối chuyện tình cảm của Vân Tịnh Giai.
Nói thế nào thì Vân Tịnh Giai cũng là Đại ŧıểυ thư Vân gia, là cháu gái được Vân lão gia yêu thương, Trác Lân có thể lấy được Vân Tịnh Giai chẳng khác nào lấy được viên kim cương về nhà cả, Trác gia bên kia hẳn là mừng lắm nhỉ?
“Lúc nãy có thấy Mạc ŧıểυ thư cùng Ám Dạ tổng một bên cười nói vui vẻ, xem ra tình cảm của hai người rất tốt?” Vân Tịnh Giai chỉnh sửa lại mái tóc, giống như vô tình hỏi.
“Cảm ơn Vân ŧıểυ thư quan tâm, tình cảm của tôi và Duật phải nói là rất tốt.” Mạc Tử Yên cười nhạt, trên gương mặt tinh xảo không nhìn ra được gì, đối với lời nói của Vân Tịnh Giai cô không chút để ý trả lời.
“Mạc ŧıểυ thư đang trong thời kì tân hôn ân ái, thật khiến người khác ghen tỵ đâu?”
“Nếu đã ghen tỵ sao Vân ŧıểυ thư không sớm kết hôn đi? Cô cùng Trác Lân tình cảm rất tốt mà, chỉ sợ hắn đã sớm cầu hôn cô rồi chứ?” Vân Tịnh Giai là người con gái Trác Lân yêu nhất cõi đời này, dựa theo tính tình của hắn, nếu Vân Tịnh Giai quyết định trở lại bên cạnh hắn thì hắn sớm đã cho siêu xe rước cô ta về nhà rồi, cũng giống như việc lần trước khi nghe tin tức cô ta trở về hắn liền không chút do dự chia tay cô, một chút lưu luyến cũng không có. Huống hồ với tính tình khoe khoang của bà Trác thì nếu lấy Vân Tịnh Giai vào cửa chắc chắn sẽ đi rêu rao khắp nơi, cho dù không có truyền thông đến quay hình thì bà cũng sẽ bỏ tiền ra mời đến để lấy mặt mũi, vậy mà hiện tại một chút tin tức cũng không có, Trác Lân này đang chơi trò gì vậy?
Lục lội tìm trong kí ức, hình như kiếp trước Trác Lân không có kết hôn với Vân Tịnh Giai, nguyên nhân là gì cô không biết, chính là khi cô chết đi cũng không có nghe bọn họ tổ chức hôn lễ, nguyên nhân gì khiến hai người họ không đến với nhau? Là do Trác Lân vẫn là Vân Tịnh Giai? Hay là có liên quan đến người đàn ông đó?
Ngày đó nhìn đến Vân Tịnh Giai cùng người đàn ông đó dây dưa, Mạc Tử Yên đã cảm thấy không ổn, huống hồ người đàn ông đó lại dinh líu đến Bùi Vân, tại sao những ngườ phụ nữ bên cạnh Trác Lân đều có liên quan đến người đàn ông đó?
Hắn rốt cuộc là ai? Mục đích của hắn là gì?
Sắc mặt Vân Tịnh Giai khẽ biến nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ: “Lân anh ấy đã cầu hôn tôi, chỉ là dạo gần đây lo bận việc công ty, chúng tôi còn chưa có cơ hội bàn bạc kĩ hơn về vấn đề này.”
“Vậy thì chúc mừng Vân ŧıểυ thư.” Mạc Tử Yên gật đầu, sắc mặt bình tĩnh không có vẻ gì là giống như như khi nghe tin bạn trai cũ kết hôn cùng người con gái khác cả.
“Cảm ơn Mạc ŧıểυ thư vì lời chúc, hôm đó nếu rảnh mời Mạc ŧıểυ thư đến chung vui.” Vân Tịnh Giai cong khóe môi, vô tình hay cố ý để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, chiếc nhẫn kim cương khá lớn, nổi bật lên viên kim cương ở giữa, dưới ánh đèn kim cương càng thêm lấp lánh.
Mạc Tử Yên nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, chiếc nhẫn tinh xảo ôm trọn lấy ngón tay cô, viên kim cương đỏ rực như lửa được chạm khắc tinh tế, đây chính là nhẫn cưới “Hoa lửa của biền” mà mọi người đồn đại, Ám Dạ Duật cũng có một chiếc giống y như vậy nhưng lại đơn giản hơn, viên kim cương trên chiếc nhẫn của anh là một phần nhỏ của “Hoa lửa của biển”, trong quá trình vận chuyển một mảnh của nó đã rơi ra, Ám Dạ Duật tận dụng mảnh nhỏ này để trang trí cho chiếc nhẫn của anh, cho nên không giống như những chiếc nhẫn cưới khác, kiểu dáng của nam và nữ sẽ giống nhau nhưng viên kim cương chỉ có trên chiếc nhẫn của nữ, chiếc nhẫn của hai người chính là một đôi, nghĩ đến đây cô không khỏi nở nụ cười.
“Hôm nay tôi đã chúc mừng cô thì ngày hôm đó tôi sẽ không đến, nguyên nhân... tôi nghĩ Vân ŧıểυ thư hiểu rõ đi?”
“Dù sao chúng ta cũng là chị em họ, em thật sự không muốn đến thăm gia hôn lễ của chị ư?”
Chị em họ?
Mạc gia chỉ có Mạc Vũ Hiên là con trai một, Vân Hinh Như thì của có một người em trai là Vân Mặc, hiện tại Vân Mặc còn chưa kết hôn, cô từ đâu lại xuất hiện một người chị họ chứ?
“Vân ŧıểυ thư nói đùa, tôi là con gái duy nhất của cha mẹ tôi, cậu nhỏ Vân Mặc của tôi hình như chúng chưa có kết hôn, làm sao lại xuất hiện một người chị họ lớn hơn tôi vài tuổi là cô chứ?”
Sắc mặt Vân Tịnh Giai cừng đờ, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, Mạc Tử Yên nói những lời này là muốn cô tự tìm mất mặt sao?
Cô mới không để cho cô ta như ý đâu!
“Cho dù em không muốn thừa nhận thì chị cũng là em họ của em, nói chuyện như vậy với chị của mình, Mạc gia không dạy em quy tắc sao?”
Vân Tịnh Giai hôm nay có bệnh? Quan hệ giữa cô và cô ta cũng đâu có tốt đến mức tán gẫu như thế này, dù qua trước kia bọn họ cũng là tình địch, hiện tại cô ta lại bày ra bộ dáng chị họ cô, còn muốn thay cha mẹ cô dạy dỗ cô, rốt cuộc trong hồ lô của cô ta đang bán thứ gì?
Lòng thầm cảm thấy không ổn, trong này nhất định là có âm mưu, không bằng trước tiên nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
“Nói đến quy tắc, nhận loạn bừa bãi người thân cũng là quy tắc mà Vân ŧıểυ thư học được sao? Trước khi nhận xét người khác thì hãy xem lại bản thân mình đã làm gương hay chưa Vân ŧıểυ thư. Nếu đã không có việc gì thì tôi xin đi trước, Vân ŧıểυ thư thích ở trong này thì cứ tự nhiên.”
Trên mặt Vân Tịnh Giai hiện lên một tia âm ngoan, chỉ là lúc này Mạc Tử Yên đã quay lưng đi ra khỏi nhà vệ sinh nên mới không có phát hiện, đi chưa được mấy bước thì bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến một trận âm thanh, tiếng va chạm nặng nề vang lên.