“Lời một phía của cô, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?” Bản thân cô vốn dĩ là một con người lí trí, đối mặt với sự nguy hiểm với bản thân lại càng phải lí trí hơn, cô không thể dùng cảm xúc để giải quyết vấn đề được, tuyệt đối không được để tình cảm làm lưu mờ lí trí.
Hít sâu một hơi Mạc Tử Yên khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có của mình, cô không thể vì lời nói một phía cô gái này mà nghi ngờ anh, lại càng không thể vì lời nói một phía của cô gái này mà nổi giận với anh. Mục đích của cô ta rất rõ ràng, cô ta muốn chia rẽ mối quan hệ giữa anh và cô, ẩn đằng sau lời nói khiêu khích đó là gì cô không biết nhưng tuyệt đối đó không phải là điều có lợi với cô. Hiện tại cô cần nhất là sự bình tĩnh, cô phải tin tưởng anh, phải tin tưởng người đàn ông của mình, cô không thể giống như kiếp trước, chính tay phá hoại hạnh phúc hôn nhân của chính mình!
“Cô đừng ngây thơ nữa! Tin hay không bản thân cô hiểu rõ nhất.” Mặc dù đã cố kìm nén nhưng Lãnh An Nhiên vẫn có thể thấy giọng nói run rẩy của đối phương, Mạc Tử Yên một mực khẳng định bản thân không tin những lời cô nói nhưng thực chất trong lòng cô ta đã bị những lời nói của cô làm cho dao động, phụ nữ thật ra rất yếu đuối, ngay từ đầu thái độ của Mạc Tử Yên tự tin thế nào, cô ta cũng không thể khẳng định trăm phần trăm về tình yêu của Ám Dạ Duật dành cho chính mình.
Hôn nhân trải qua mấy chục năm vẫn xuất hiện mâu thuẫn, huống hồ là cặp đôi mới cưới như Mạc Tử Yên cùng Ám Dạ Duật? Hôn nhân của bọn họ là bởi vì ép buộc mới thành, so sánh với những cuộc hôn nhân khác lại càng không bền vững, cho dù giữa hai người họ không tồn tại tình yêu nhưng không có bất kì người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác bên ngoài, cho dù người đàn ông đó chỉ là người chồng trên danh nghĩa. Cô không cần Mạc Tử Yên tin lời cô nói, chỉ cần Mạc Tử Yên nảy sinh nghi ngờ đối với anh, như vậy là đủ rồi. Cơn giận từ ghen tuông chưa bao giờ là nhỏ, đối với một người đàn ông có sức quyến rũ như anh, Mạc Tử Yên sao có thể không giao tâm của mình ra? Phụ nữ vốn là sinh vật ích kỷ, ham muốn chiếm hữu chưa từng thua kém đàn ông, chỉ cần Mạc Tử Yên náo loạn với anh, với một lý do vô lí như vậy, cho dù là người đàn ông bình tĩnh như anh cũng sẽ không kiên nhẫn, sinh ra phiền chán, đến lúc đó cho dù anh có giải thích thế nào Mạc Tử Yên sau khi mất đi lí trí sẽ không chịu lắng nghe nữa, mà anh cũng sẽ không tiếp tục giải thích với một kẻ không hiểu chuyện, như vậy hôn nhân của bọn họ sẽ xuất hiện vết nứt, mà cô vừa có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, lại có thể loại trừ nữ nhân chiếm vị trí thiếu phu nhân này!
Không phải Lãnh An Nhiên muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, anh vốn dĩ không hề yêu Mạc Tử Yên, lấy cô ta cũng chỉ vì hôn ước giữa hai nhà, ở bên người mình không yêu là một loại dày vò, cô thật sự không muốn thấy anh đau khổ. Lãnh An Nhiên cũng không muốn đối phó với Mạc Tử Yên nhưng trong lòng lại nhịn không được mà nảy sinh sự chán ghét đối với cô ta, bởi vì cô ta có được những thứ tốt nhất, có được người đàn ông mà cô yêu, cho nên cô không thể nào chấp nhận được chuyện này, không thể chấp nhận được một cô gái như Mạc Tử Yên lại có thể đứng ở bên cạnh anh, cô ta... vốn dĩ là không xứng!
“Huống hồ cô cũng không xứng với anh ấy!”
Cô không xứng?
Mạc Tử Yên biết rõ kiếp trước bản thân cô đã làm nhiều chuyện gây tổn hại đến anh cho nên kiếp này cô mới cố gắng bù đắp mọi sai lầm của bản thân, sai lầm của cô quá lớn không thể chỉ một lời liền có thể bù đắp được, cô cũng biết rõ bản thân mình đã làm ra những chuyện như vậy tuyệt đối không xứng đáng được anh tha thứ, càng không xứng được ở bên cạnh anh. Vốn dĩ lúc đầu cô chỉ muốn tiếp cận anh để bù đắp sai lầm cho anh, cũng không ngờ đến hai người lại đến với nhau, càng bất ngờ hơn anh lại ngỏ lời cầu hôn cô, Mạc Tử Yên biết rõ, nếu anh biết được mọi chuyện kiếp trước cô đã làm với anh, anh nhất định sẽ không hành động như vậy. Chửi mắng cô cũng được, trách cô ích kỷ cũng được, dù sao cô cũng không muốn buông tay anh ra, người trong cuộc là anh còn chưa có lên tiếng phản đối Lãnh An Nhiên là ai mà có thể phán xét cô?
Cô không xứng, cô ta thì xứng sao?
“Có xứng hay không cũng không đến lượt cô lên tiếng. Lãnh ŧıểυ thư tôi nghĩ cách xưng hô của cô là không đúng rồi, hiện tại tôi không còn là Mạc ŧıểυ thư nữa, tôi nghĩ Lãnh ŧıểυ thư đây phải gọi tôi một tiếng Ám Dạ thiếu phu nhân phải phải phép chứ nhỉ?” Lãnh An Nhiên cứ mở miệng một câu là gọi Mạc ŧıểυ thư, hai câu cũng gọi Mạc ŧıểυ thư, cô hiện tại cũng không còn là ŧıểυ thư Mạc gia nữa, dù sao cô cũng đã gả vào Ám Dạ gia, cách xưng hô của Lãnh An Nhiên tuyệt đối không lễ phép. Mạc Tử Yên cũng biết rõ cô ta là đang cố ý, nói trắng ra không phải là cô ta không muốn công nhận cô là vợ anh, không chấp nhận cô hay sao?
Lãnh An Nhiên tức quá hóa cười: “Cô hiểu được về anh ấy bao nhiêu mà tự nhận mình Ám Dạ thiếu phu nhân? Cô không cảm thấy điều này rất buồn cười sao?” Vị Mạc gia ŧıểυ thư này đúng là nằm ngoài sự phán đoán của cô, trò chuyện nãy giờ mà Mạc Tử Yên vẫn có thể duy trì được dáng vẻ bình tĩnh, lời nói sắc sảo như vậy, xem ra cũng không phải loại ŧıểυ thư nhà giàu vô dụng như cô đã nghĩ.
“Hiểu rõ về anh ấy, tôi không dám chắc chắn nhưng so với một số người ngoài thì tôi vẫn tự tin nhiều lắm.”
“Vậy sao? Thế trước khi kết hôn, Ám Dạ Duật cũng không thường xuyên về Ám Dạ gia ngủ qua đêm, điều này cô có biết không?”
Mạc Tử Yên nhíu mày, thân là vợ của anh, cô biết anh có một biệt thự ở ngoài nhưng cụ thể là ở đâu thì cô không hỏi, chỉ từng nghe Minh Tâm đề cập về việc này ở kiếp trước, bởi vì Ám Dạ thị có quá nhiều công việc, cho nên anh thường không về Ám Dạ gia nghỉ ngơi mà đến biệt thự của mình qua đêm. Trước kia cô cũng không mấy bận tâm nhiều về vấn đề này, dù sao anh cũng đã trưởng thành, có nhà riêng cũng là bình thường, kiếp trước anh và cô cãi nhau, anh bỏ đi cả đêm, cô đoán rằng anh cũng sẽ đến nơi đó, vốn dĩ là một chuyện không đáng bận tâm nhưng đôi khi nó lại mang tính quyết định quan trọng.
“Nếu cô không biết thì tôi đây sẽ nói cô biết, anh ấy đến chỗ của tôi!”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại là một con dao vô hình, giết người không thấy máu.
“A? Vậy sao?” Mạc Tử Yên nhếch môi, không rõ thực hư lời đối phương thế nào nhưng lúc này trái tim cô đau như cắt, ánh mắt lộ vẻ bi thương không rõ.
“Anh ấy vốn không yêu cô, sao cô cứ không chịu buông tha cho anh ấy?” Lãnh An Nhiên ra đòn quyết định.
“Anh ấy yêu tôi hay không cũng không liên quan đến cô, dù sao tôi mới là vợ của anh ấy, đây là sự thật không thể thay đổi Lãnh ŧıểυ thư thấy có đúng không?” Mạc Tử Yên cũng không chịu thua kém.
“Cô giữ được thân thể anh ấy nhưng cô không thể giữ được trái tim anh ấy thì có tư cách gì mà đấu với tôi?” Nếu là người phụ nữ khác sớm đã bị những lời của cô làm cho tổn thương đến nổi không thể nói lên lời, vậy mà cô gái này vẫn còn cứng rắn muốn đấu với cô tới cùng, Lãnh An Nhiên tuy bội phục cô nhưng không có nghĩa bản thân sẽ nhận thua.
“Lãnh ŧıểυ thư có vẻ sai rồi! Trái tim anh ấy hay thân thể anh ấy đều là của anh ấy, tôi cũng không có điều khiển anh ấy.” Dứt lời liền tắt máy, để lại đầu bên kia hai từ “Tút tút”.
Có lẽ những lời cô ta nói là thật, cũng có thể là để chọc tức cô, bất quá cho dù là thật hay giả, bản thân cô cũng không có tư cách nổi giận với anh, bởi vì hết thảy đều là cô có lỗi với anh trước, kiếp trước là cô vì Trác Lân mà làm tổn thương anh, hiện tại người phụ nữ đó vì anh làm tổn thương cô, mọi chuyện đều là nhân quả, cô làm sao có tư cách trách móc anh đây? Biết rõ là như vậy thế nhưng sao tim cô lại khó chịu như vậy?
“Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, tôi đã gọi lão gia và phu nhân xuống, mọi người có thể dùng bữa được rồi.” Người hầu dòm chừng nửa ngày, thấy Mạc Tử Yên rốt cuộc cũng buông điện thoại xuống mới có can đảm bước lên gọi cô, lúc nãy khi thiếu phu nhân nói chuyện điện thoại, mặc dù gương mặt tươi cười nhưng giọng điệu lại vô cùng đáng sợ, hù dọa tâm hồn nhỏ bé của cô rồi.
“A... tôi có chút không khỏe, nói với cha mẹ là tôi sẽ không ăn đâu...” Lúc nãy cô hào hứng muốn học nấu ăn thế nào thì hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, một chút tâm trạng ăn uống cũng không có, kế hoạch của Lãnh An Nhiên thành công rồi, mặc dù không muốn tin tưởng nhưng lời nói của cô ta quả thật có sức ảnh hưởng lớn đến với cô.
“Thiếu phu nhân không khỏe? Để tôi đi gọi bác sĩ đến!” Người hầu đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hốt hoảng cả lên.
“Không cần đâu, không sao mà...” Có bác sĩ cũng vô dụng, chuyện này bác sĩ có thể giúp cô sao?
“Làm sao vậy?” Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cả người cô, thân thể cô nhanh chóng rời vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
“Thiếu gia.” Người hầu cung kính gọi một tiếng rồi nhường lại thế giới cho hai người, mặc dù cô cũng rất lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân nhưng có thiếu gia ở đây, có lẽ mọi chuyện cũng không cần đến cô.
“Duật, anh về rồi.” Mạc Tử Yên giật mình, quay người lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông bên cạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật yên tâm, chỉ có anh mới mang đến cho cô cảm giác như thế.
“Không khỏe sao?” Ám Dạ Duật đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt không khỏi đưa tay xoa gương mặt cô.
“Không có...” Cô lắc đầu tỏ vẻ không sao, nghĩ đến lời nói của Lãnh An Nhiên, trái tim cô đau như dao cắt, anh thật sự... thật sự sẽ có người phụ nữ khác sao?
...
Không! Cô tin tưởng Duật, anh tuyệt đối không phải là loại người thiếu trách nhiệm, đã có vợ rồi mà còn qua lại với người phụ nữ khác.
Mặc dù tin tưởng anh nhưng trong lòng Mạc Tử Yên hiện tại rất rõ ràng, lòng tin của cô đối với anh đang dần mất đi, cô... phải làm sao đây?!
Lúc này Ám Dạ Tuấn cùng Minh Tâm từ trên lầu đi xuống, nhìn đến hai người đang thân mật thì chỉ cười không nói, Mạc Tử Yên hiện tại cũng không tiện nói nhiều cho nên cũng chỉ có thể qua mọi chuyện cùng anh ngồi vào bàn ăn.
Bữa ăn diễn ra cũng không tệ lắm, Minh Tâm hỏi gì cô liền trả lời, thỉnh thoảng bà còn mở lời khen cô, Mạc Tử Yên đối với lời khen của bà rất vui lòng mà mỉm cười ngại ngùng, hai người trò chuyện, vợ chồng hai người cũng không nhận ra sự khác biệt gì quá lớn ở cô, chỉ có Ám Dạ Duật nhận thấy cô so với thường ngày yên tĩnh hơn không ít.
Đứng trong phòng tắm, Mạc Tử Yên cảm thấy kinh ngạc vì bản thân có thể bình thản trải qua bữa tối đến như vậy.
Cô thay đổi rồi. Cô không còn giống như trước đây nữa, nếu là trước kia khi gặp chuyện như vậy, Mạc Tử Yên nhất định sẽ cãi nhau với anh một trận, thậm chí không ai nhường ai, nhưng mà hiện tại cô lại có thể nhẫn nhịn như thế, bình tĩnh đến mức bản thân cô cũng không dám tin tưởng cô lại lựa chọn cách cư xử như thế này.
Nói cũng đúng thôi, cảnh vật còn thay đổi huống hồ lại là lòng người - thứ đặc biệt dễ thay đổi cơ chứ?
Điều gì đã khiến cho cô thay đổi một cách nhanh chóng như thế chứ?
Là vì anh sao?
Vì cô sợ mất anh, cho nên mới nhẫn nhịn không làm lớn chuyện, cô sợ mọi chuyện sẽ diễn ra giống như kiếp trước chăng?
Hơi nước bám trên mặt gương để lộ dung nhan mơ hồ không rõ của cô lúc này.
Những thứ khác cô không quan tâm nữa, kiếp trước kiếp này cũng đã không còn quan trọng, lời nói của Lãnh An Nhiên là sự thật thì đã là thế nào? Giờ phút này cô chỉ biết, anh là người quan trọng nhất với cô, cô không thể mất anh, càng không thể để anh rơi vào vòng tay của người phụ nữ khác!
Tùy tiện mặc một chiếc váy đơn giản, Mạc Tử Yên bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang tựa vào đầu giường, trên tay cầm một tệp văn kiện, trên giường còn có không ít giấy tờ lộn xộn, khung quanh lộn xộn cũng không làm ảnh hưởng đến người đàn ông. Sắc mặt anh trầm tĩnh như nước, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào văn kiện trên tay, khi anh lộ vẻ nghiêm túc, gương mặt của anh thập phần tuấn tú khiến cô nhịn không được mà nhào vào lòng anh.
Ám Dạ Duật buông văn kiện trên tay xuống, đưa tay ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, cả người cô đều nằm trong lòng anh, mùi hương thoang thoảng trên người cô truyền đến khiến anh không khỏi nheo mắt.
“Sau này không được tắm lâu như vậy, lỡ bị cảm thì phải làm sao?”
“Ân...” Mạc Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, hai tay ôm lấy eo anh, đầu chôn vào ngực anh, ánh mắt không giấu được bi thương, anh viễn viễn sẽ quan tâm cô như vậy sao?
Cô không biết nhưng giờ phút này cô không hề muốn buông người đàn ông này ra.
“Hôm nay em không được vui sao?” Nhớ đến vẻ mặt lúc nãy của cô trên bữa cơm, mặc dù cha mẹ anh không nhận thấy nhưng Ám Dạ Duật rất rõ ràng tâm trạng cô hôm nay không được tốt, nếu không cô cũng không trầm lặng như vậy. Hắn cũng đã hỏi qua người làm, buổi sáng khi cô thức dậy vẫn còn tươi tỉnh, sau đó cùng Vân Mặc ra ngoài trở về vẫn còn rất tốt, còn cùng vυ" nuôi học nấu ăn, thế nhưng một cuộc gọi gọi đến, không biết người nọ nói gì mà cô tựa hồ rất tức giận, còn làm vỡ ly thủy tinh trên bàn.
Anh không phải chưa từng thấy cô tức giận, lần trước đối mặt với Trác Lân, cô rất hùng hồn mà đáp trả, cho người khác thấy được lửa giận của cô, chỉ là lần này... cô tuy là tức giận nhưng lại giấu đi sự tức giận của bản thân, không muốn cho mọi người biết.
Vì sao?
Vì sao cô lại không muốn nói cho anh?
Không nghĩ đến anh sẽ hỏi một câu như vậy, Mạc Tử Yên có chút bất giờ: “Có lẽ... có lẽ là vì thân thể không khỏe... nên mới dẫn đến tâm trạng không được tốt?” nɠɵạı trừ lý do này, cô quả thật không tìm được lý do nào tốt hơn.
“Là do tối qua sao?”
Giọng nói anh trầm thấp vang vọng bên tai cô, như nghĩ đến gì đó hai má cô không khỏi đỏ lên, đầu càng vùi sâu vào ngực anh.
“Em... em không biết.”
Anh hỏi như vậy thì muốn cô trả lời thế nào mới tốt?
“Vết thương đã tốt hơn chưa?”
“Anh... anh bắt nạt em!” Mạc Tử Yên đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống thôi.
“Không còn sớm nữa, em ngủ đi anh đến thư phòng làm việc.” Nhìn xuống người con gái trong lòng, Ám Dạ Duật nghĩ đến tối qua anh muốn cô đến năm sáu lần, nếu không phải cô khóc lóc cầu xin tha, anh nhất định sẽ không dừng. Bản thân phải định lực tốt như thế nào mới có thể một đêm không muốn cô, đơn thuần ôm cô ngủ?
Trước giờ Ám Dạ thiếu gia của chúng ta luôn là người biết kìm chế rất tốt, chỉ là đứng trước Mạc Đại ŧıểυ thư... anh chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.
“A? Anh không thể ở đây làm việc sao?” Mạc Tử Yên ngẩng đầu, ánh mắt cô vô tình chạm đến ánh mắt anh, nhìn thấy ngọn lửa đang rực cháy trong đôi mắt anh, hô hấp nóng rực phả trên gương mặt cô.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, ánh mắt anh hiện lên ý cười không rõ: “Không muốn rời xa anh đến vậy sao?”
Cô bĩu môi, không nói, cô mới không thừa nhận bản thân không muốn rời xa anh đâu!
Anh đưa tay vuốt tóc cô, cảm giác mềm mại như lụa khiến anh không muốn buông tay: “Anh đến thư phòng cất văn kiện, một lát sau sẽ trở về.” Ám Dạ Duật thầm bổ sung, đợi khi em ngủ anh sẽ trở về.
Cô không chút tình nguyện mở miệng: “Vậy được rồi, em đợi anh.” Mạc Tử Yên cũng biết rõ anh thân là tổng giám đốc của một công ty lớn, công việc nhất định sẽ rất nhiều, mà cô hiện tại lại không đến công ty giúp anh, trách nhiệm trên vai anh sẽ càng nặng nề.