“Mạc thư ký, chào buổi sáng!” Nhân viên tiếp tân nhìn cô gái bước vào cửa công ty, lễ phép mở miệng chào, cô vốn không ôm ý định Mạc thư ký sẽ chào lại mình, dù sao trong công ty mọi người đều biết Mạc thư ký là băng sơn mỹ nhân, chỉ tan chảy trước tổng giám đốc của bọn họ. Ngày đầu tiên nhìn đến cô cùng tổng giám đốc thân mật như vậy, bọn họ liền biết quan hệ của hai người không chỉ đơn giản là cấp trên cùng cấp dưới, mặc dù biết sự thật này trái tim các thiếu nữ trong công ty đều tan nát, bất quá một số người tỏ vẻ hai người họ rất xứng đôi, đứng chung với nhau chẳng khác nào một bức tranh vẽ, số còn lại cực liệt phản đối nam thần nhà bọn họ qua lại với Mạc thư ký, thế nhưng suy cho cùng, mọi người đều giữ thái độ “phù sa không chảy ruộng ngoài”, đối với đám nữ nhân bên ngoài mơ ước tổng giám đốc bọn họ thì không bằng để Mạc thư ký cùng tổng giám đốc đến với nhau!
“Chào buổi sáng.” Mạc Tử Yên đáp lại bằng một nụ cười siêu cấp mỹ lệ, tựa như đóa hoa đào khi vào xuân gặp ánh nắng mặt trời, nở rộ vô cùng chói mắt.
Nhân viên tiếp tân kinh ngạc, mọi ngày cô cũng thường chào Mạc thư ký nhưng thái độ của cô ấy đâu giống hôm nay, cô ấy chỉ lạnh nhạt gật đầu, giữ đúng lễ phép nên có, vậy mà hiện tại... lại tươi cười đáp trả cô?!
Không chỉ có mình cô kinh ngạc, mà nhân viên trong công ty ai nấy đều lộ biểu tình không thể tin, nhìn bóng lưng Mạc Tử Yên đi vào thang máy, không ít người tụm năm gụm bảy, những lời bàn tán bắt đầu nổi lên.
“Này, cậu có thấy không, hình như Mạc thư ký có chuyện vui?” Một nhân viên tinh ý nhìn ra tâm trạng của Mạc Tử Yên, mà cũng đúng thôi, Mạc Tử Yên được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân vậy mà hiện tại lại tươi cười như hoa thế này, ai lại không phát hiện ra cơ chứ?
“Tớ có thể nhìn thấy hoa đào bay đầy trời...” Cô gái mơ mộng nhìn trời.
“Mạc thư ký hôm nay đi sớm mười phút so với mọi ngày!” Một thanh niên nghiêm túc mở miệng, sau đó rước lấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
“Hay là cô ấy cùng tổng giám đốc của chúng ta chính thức qua lại rồi?” Nhân viên tiếp tân thông minh đề xuất.
“Như vậy là có chuyện hay để xem rồi!” Cô gái vẻ mặt xem kịch vui hứng thú mở miệng.
“Không thể như vậy, nam thần của tớ...”
“Cái gì mà nam thần của cậu, rõ ràng là của tớ...”
Mạc Tử Yên hồn nhiên không biết bản thân trở thành nhân vật của chủ đề bàn tán sôi nổi nhất ngày hôm nay khiến người khác vừa hâm mộ lại vừa hận, bây giờ cô đang đứng trong thanh máy nhìn con số phía trên đang tăng dần, 17, 18, cánh cửa mở ra, chiếc giày cao gót bước ra khỏi thang máy. Dãy hành lang vắng lặng không bóng người, đây là tầng cao nhất của công ty, nɠɵạı trừ cô cùng Trương Đình thì không có người nào được phép đặt chân lên đây, Mạc Tử Yên mở cửa đi vào trong, mặt trời đang lên, ánh sáng nhu hòa xuyên qua khe cửa chiếu vào người cô, cô đi đến bên ghê sô pha ngồi xuống, nhìn đồng hồ trên tường điểm 7:29 phút, có vẻ như hôm nay cô đến sớm so với mọi ngày.
Chuyện tối qua khiến cô mất ngủ không thôi, anh đứng trước mặt Tạ Cẩm Y hùng hồn tuyên bố cô là vị hôn thê của anh, thế nhưng thái độ của anh đối với cô lúc xa lúc gần khiến cô không thể nào nắm bắt, băng sơn mỹ nhân như cô cũng muốn phun lửa.
Sau khi Tạ Cẩm Y làm tròn bổn phận bác sĩ của cô ấy liền nhanh chóng rời đi, bộ dạng thương tâm khiến bất kì người đàn ông nào nhìn vào liền nhịn không được mà thương xót, nhưng tiếc thay Ám Dạ Duật là người vô tâm, hay nói cách khác anh chỉ xem Tạ Cẩm Y là bạn, hơn nữa bên cạnh anh còn có vị hôn thê của chính mình, lẽ nào lại vứt vị hôn thê một bên mà đi an ủi cô gái khác, cho nên đối với tâm trạng của Tạ Cẩm Y anh làm như không thấy, nhìn tình cảnh này Mạc Tử Yên không biết nên vui vẻ hay đau lòng thay Tạ Cẩm Y, thế nhưng với lập trường của bản thân, Mạc Tử Yên vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy anh không muốn liên quan đến những cô gái khác.
Cô biết Tạ Cẩm Y sẽ rất đau lòng vì tình yêu của bản thân không được đáp lại, bởi vì cô cũng từng trãi qua chuyện này nên có thể hiểu rõ tâm trạng của Tạ Cẩm Y, thế nhưng so với đồng cảm với cô ấy thì cô lại càng chán ghét cô ấy hơn, bởi vì xuyên qua cô ấy cô có được bản thân ngày trước, mù quáng yêu một người không yêu mình, thế nhưng cô ấy so với cô may mắn hơn rất nhiều. Khoảng khắc anh nói cô là vị hôn thê của anh, cô có thể nhìn thấy trong mắt Tạ Cẩm Y thế giới dường như sụp đổ, cô biết cô ấy yêu anh, bất quá cô dám khẳng định tình yêu của cô với anh so với Tạ Cẩm Y không hề thua kém.
“Cạch.” Tiếng động làm gián đoạn suy nghĩ của cô, Mạc Tử Yên đưa mắt nhìn về phía cửa, đôi giày da màu đen, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài, áo sơ mi trắng không tì vết, áo vest đen bên ngoài khiến chủ nhân của nó càng thêm lịch lãm, nhìn đến gương mặt người đàn ông, Mạc Tử Yên vui vẻ mỉm cười.
“Chào buổi sáng, Duật... tổng!” Duật tổng, Duật tổng, Mạc Tử Yên lẩm nhẩm hai từ này, thật sự cái cô muốn gọi là tên của anh thế nhưng, có vẻ như... hiện tại không phải là thời điểm không thích hợp.
“Chào buổi sáng, tâm trạng Mạc thư ký hôm nay có vẻ tốt nhỉ?” Ám Dạ Duật đi đến bên bàn làm việc, lật lật hồ sơ rồi lại nhìn đến bộ dạng tươi cười của cô, như nghĩ đến gì đó, môi anh không khỏi nhếch lên.
“Ân, thời tiết hôm nay rất đẹp, bất kì ai cũng có tâm trạng tốt như vậy...”
“Vậy sao?” Ánh mắt anh dán chặt vào người cô khiến hai má cô không khỏi đỏ lên, như quả đào chín mọng khiến người khác nhịn không được muốn cắn một cái.“Hôm nay... sao anh lại đến công ty sớm thế?!” Mạc Tử Yên tránh đi ánh mắt của anh, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
“Buổi trưa có một cuộc họp quan trọng, mà tài liệu có một số cần phải chính sửa lại.” Nhắc đến công việc, Ám Dạ Duật liền dời đi sự chú ý khỏi người cô, bắt đầu tập trung vào công việc.
“Vậy... em có thể giúp gì cho anh không?” Nhìn anh nghiêm túc như vậy mà bản thân chỉ có thể đứng một bên nhìn, không khỏi áy náy mở miệng.
Anh trầm ngâm một lúc mới đưa cho cô một tệp văn kiện: “Phiền Mạc thư ký đưa văn kiện này đến tay Trưởng phòng Vương, cô ấy sẽ biết nên làm gì.”
Nhận lấy tệp văn kiện từ tay anh, Mạc Tử Yên nghi ngờ nhìn, rõ ràng cô thấy anh rất bận rộn, cô chỉ muốn san sẻ công việc cùng anh, đâu phải muốn cướp công việc của anh, sao lại anh đưa cô tệp văn kiện nhỏ bé này, huống hồ là chỉ là nhờ cô đưa cho Vương Hạ?!
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy!”
“...” Mạc Tử Yên đứng đó nhìn anh, gương mặt sớm đã đen, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn bộ dạng buồn bực của cô, anh cười như không cười mở miệng: “Thân thể Mạc thư ký yếu đuối, cần tịnh dưỡng nhiều hơn.”
Đùng!
Sấm sét giữa trời quang, thân hình cô cứng đờ, tay cầm tệp văn kiện run lên, ánh mắt cô mở to, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, hai má cô so với lúc nãy còn đỏ hơn, không nhìn đến gương mặt của anh mà vội vàng chạy ra khỏi phòng, để lại bóng lưng khiến anh không khỏi nhếch môi.
Trên đường đi đến văn phòng Vương Hạ, Mạc Tử Yên không khỏi nghĩ đến chuyện tối qua, càng nghĩ mặt cô càng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ nhưng như vậy cũng khiến đám người trong công ty suy nghĩ miên man.
Tạ Cẩm Y sau khi khám cho cô xong, xác định làcô không có vấn đề gì, thế nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà cô ấy lại nói một câu khiến căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“Mạc ŧıểυ thư, cô xác định hôm nay không phải là ngày bà dì cô đến chứ?!”
Mạc Tử Yên đứng hình, Ám Dạ Duật đứng hình, Minh Tâm cùng Ám Dạ Nghiên vừa mới bước vào phòng cũng đứng hình, có lẽ bởi vì là bác sĩ nên Tạ Cẩm Y khi nói chuyện này không hề cho cô vẻ mặt dư thừa nào, bộ dạng nghiêm túc mà một bác sĩ nên có, bất quá tâm trạng Mạc Tử Yên lúc này có một loại xúc động muốn đánh người.
“Khụ khụ, tôi ra ngoài trước...” Ám Dạ Duật xấu hổ nhìn căn phòng một đám phụ nữ, chuyện này không phải chuyện tế nhị gì nên anh chỉ có thể ra ngoài, mặc dù đây là phòng của anh.
Bà dì là gì sao Mạc Tử Yên có thể không hiểu, bởi vì cô vừa mới trùng sinh, có rất nhiều việc phải làm nên mới quên mất chuyện này, lúc này Tạ Cẩm Y nhắc đến cô mới sực nhớ, dưới thân có cảm giác ẩm ướt khiến cô xấu hổ không nói thành lời. Lúc nào không đến, lại đến ngay lúc này, đến nhà người khác, mặc quần áo của người khác mà lại xảy ra chuyện này, váy ngủ vốn dĩ mỏng manh, cảm giác ngày càng rõ ràng, chỉ sợ drap giường cũng bị dính nên Mạc Tử Yên vội vàng chạy vào phòng tắm, để lại căn phòng cho ba người phụ nữ nhìn nhau.
Tạ Cẩm Y không cảm thấy bản thân mình đã làm gì sai, dù sao cô cũng học y, chuyện này cô gặp như cơm bữa, lúc đầu còn thấy xấu hổ nhưng quen rồi nên bây giờ cũng chẳng còn cảm giác gì.
Ám Dạ Nghiên nhìn drap giường bị nhiễm đỏ, mặt cô không khỏi hồng lên, cô năm nay mới mười chín, dù sao cũng là con gái mới lớn nên tránh không khỏi cảm thấy xấu hổ, nên vội vàng về phòng lấy đồ cho Mạc Tử Yên thay, chuyện hôm nay... nếu xảy ra trên người cô, cô chắc chắn sẽ không dám nhìn mặt người khác một lần nữa.
Minh Tâm thở dài, không nghĩ lại xảy ra chuyện này, lại nhìn đến gương mặt lạnh nhạt của Tạ Cẩm Y, không biết dây thần kinh cảm xúc của con bé có bị đứt hay không mà gặp chuyện này không hề tỏ vẻ gì, bất quá cũng không thể trách con bé, quả nhiên, người tính không bằng trời tính!