Đột nhiên Mạc Tử Yên cảm thấy có gì đó không ổn, dường như anh đang có âm mưu gì đó?! Đừng nói cô đa nghi nhưng tính tình của anh không ai có thể đoán trước được, nhìn anh lộ ra nụ cười rạng rỡ như vậy, Mạc Tử Yên có cảm thấy bản thân cô dường như đang bị tính kế, chính xác hơn mà nói, cô hình như sắp rơi và tay địch mất rồi!
Trước kia cô chưa từng thấy anh lộ ra nụ cười như vậy, dường như anh chỉ mỉm cười nhẹ, lạnh nhạt mà xa cách, chưa bao giờ anh cười với cô như vậy, hơn nữa hai người bọn họ sống chung một nhà, ngủ chung một phòng nhưng mà chạm mặt cũng chẳng được mấy lần, nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu, huống chi là cười với nhau!
“Em đến rồi!” Giọng nói ấm áp dễ nghe khiến Mạc Tử Yên có chút ngỡ ngàng, dường như rất lâu trước kia anh cũng nói với cô bằng giọng nói như vậy, kiếp trước cô không cần, thậm chí là không để tâm, nhưng hiện tại lại khác, cô khát khao được anh nói bằng giọng nói như vậy, cảm giác như là… Có cái gì đó len lỏi trong tim cô?!
“Anh...?” Đang đợi em sao?!
Tất nhiên những lời phía sau Mạc Tử Yên thức thời không dám mở miệng, dù sao cô cũng không muốn bản thân tự mình đa tình sau đó lại tự rước lấy nhục nhã. Với lại muốn anh chờ đợi ai đó, chuyện này đúng là hiếm có đấy! Kết hôn năm năm, mặc dù ít tiếp xúc với nhau nhưng ít nhiều Mạc Tử Yên cũng hiểu rõ anh không thích chờ đợi người khác, tính tình này của anh từ trước đến nay đều không thay đổi. Cô quả thật muốn biết lý do tại sao anh lại thường xuyên đến Waiting, nếu không phải chờ đợi ai đó thì anh đến đó làm gì?! Hơn nữa, người anh đang chờ đợi… Là ai chứ?!
Còn chưa kịp mở miệng Mạc Tử Yên đã bị anh kéo đến bàn ăn của mình, tay anh ôm lấy eo cô, khoảng cách của hai người nháy mắt được kéo gần lại, anh mở miệng với cô gái đối diện: “Châu ŧıểυ thư, giới thiệu với cô đây là bạn gái của tôi!” Lời nói tự nhiên, thái độ bình thản của anh khiến cô gái gọi Châu ŧıểυ thư kinh ngạc nhìn Mạc Tử Yên.
Không chỉ có những người khác mà ngay cả chính chủ cũng cảm thấy kinh ngạc, Mạc Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, đập vào mắt cô là sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của anh, làn da màu đồng khiến anh thêm vài phần nam tính. Đây là lần đầu tiên cô quan sát anh gần như vậy, cảm giác tim cô như bùng nổ, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói thành lời, cô chỉ nghe được tiếng ‘thình thịch’ của tim mình, hoàn toàn không nhìn thấy, hay nghe thấy mọi thứ xung quanh nữa.
Như nhận thấy ánh mắt của cô, Ám Dạ Duật cúi đầu, tạo ra một màn ‘tình chàng ý thiếp nhìn nhau đắm đuối’ khiến mọi người xung quanh hâm mộ không thôi, còn cô gái gọi Châu ŧıểυ thư thì không vui, có cô gái nào vui vẻ khi đối tượng xem mắt của mình hợp ý mình như thế mà lại đột ngột xuất hiện một cô bạn gái bên cạnh hay không?! Ánh mắt Châu ŧıểυ thư nhìn Ám Dạ Duật có vài phần thay đổi, vốn nghĩ là tìm được người hợp ý nhưng không ngờ lại có bạn gái, Châu ŧıểυ thư có cảm giác như bản thân cô vừa bị lừa tình cảm ấy, vì vậy ánh mắt quan sát nhìn Mạc Tử Yên.
Hôm nay Mạc Tử Yên mặc một chiếc váy ren màu trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng noãn thu hút không ít người, cô mang một đôi giày cao gót màu đen, thương hiệu nổi tiếng mới nhập về, ở thành phố S không quá năm đôi khiến sắc mặt Châu ŧıểυ thư càng thêm khó coi, chiếc váy ôm lấy vòng eo mềm mại, lộ ra những đường cong quyến rũ, đôi tay nam tính đặt lên eo cô khiến người khác không dám thở mạnh, mái tóc xoăn dài xõa tự nhiên, gương mặt ngượng ngùng, đôi mắt lộ ra ý cười e thẹn, đứng bên cạnh người đàn ông càng khiến cô trở nên bé nhỏ, khiến người khác có cảm giác như muốn bảo vệ cô, ngay cả Châu ŧıểυ thư là con gái cũng tránh không khỏi bị thu hút!
“Chào cô!” Giọng nói lạnh nhạt khiến Mạc Tử Yên giật mình choàng tỉnh, nghiêng đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, lúc cô nghiêng đầu thì hai ba lọn tóc theo động tác của cô đong đưa theo, khiến Châu ŧıểυ thư đối diện càng thêm không vui.
Phụ nữ tất nhiên không ai thích người đẹp hơn mình, huống chi là một ŧıểυ thư xuất thân từ quý tộc như Châu ŧıểυ thư đây, từ nhỏ đã là tâm điểm của mọi người, hiện tại Mạc Tử Yên xuất hiện lại khiến mọi người lu mờ, hơn nữa còn thu hút cả cô, với lại cô ta còn là bạn gái của người mà cô đi xem mắt. Ba thứ này gộp lại cũng đủ để Châu ŧıểυ thư chán ghét Mạc Tử Yên!
Nhận thấy địch ý từ cô gái đối diện, Mạc Tử Yên cũng có chút không vui nhưng ngại anh ở đây nên cô không thể làm gì hơn là tươi cười mở miệng: “Xin chào.” Mạc Tửu Yên bắt đầu phân tích tình hình hiện tại, nhìn anh và cô gái đối diện, Mạc Tử Yên nhanh chóng hiểu được vấn đề, nếu cô đoán không lầm thì cô gái này chính là người đi coi mắt cùng anh nhỉ?! Mặc dù quan hệ với nhà chồng không tồi, nhưng cũng không phải xấu, Ám Dạ Nghiên thường nói với cô trước khi lấy cô mẹ anh đã bắt anh đi xem mắt rất nhiều, nhưng lại bị anh từ chối hết thảy. Lúc đầu cô cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng hiện tại Mạc Tử Yên tránh không khỏi mà buồn bực, chẳng có người con gái nào nhìn người mình yêu đi xem mắt mà vui vẻ cả, trong lòng Mạc Tử Yên, sớm đã quyết định Ám Dạ Duật là chồng tương lai của mình, làm sao có thể để anh ơi vào tay người con gái khác?!
Ám Dạ Duật kéo ghế cho Mạc Tử Yên, hai người cùng ngồi xuống, vốn dĩ là bữa trưa nên Ám Dạ Duật gọi vài món cho cô, bởi vì vừa mới dùng bữa xong nên Mạc Tử Yên ăn rất ít, Ám Dạ Duật bên cạnh thấy vậy lo lắng mở miệng: “Không hợp khẩu vị à?”
Mạc Tử Yên lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải, món ăn rất ngon…” Được anh quan tâm như vậy, có trời mới biết Mạc Tử Yên cô vui sướиɠ đến mức nào, hiếm khi được anh quan tâm như vậy, trên môi Mạc Tử Yên nở nụ cười ngượng ngùng, tựa như thiếu nữ đang ơi vào lưới tình.
Nhìn tình cảnh trước mắt Châu ŧıểυ thư cảm thấy buồn bực không thôi, nhưng vì xuất thân từ gia đình quyền quý nên không tiện mở miệng. Bữa ăn diễn ra trong không khí ngượng ngùng mà cứng ngắt, tuy nhiên cũng có một số người vui vẻ vì được ai đó quan tâm, cũng có một số người tức giận nên lại không thể phát tán, nói chung là mỗi người một vẻ, khó lòng mà nói rõ được.
Ra khỏi nhà hàng, Ám Dạ Duật muốn đưa Châu ŧıểυ thư về nhưng lại bị cô nàng từ chối khéo đi, gượng cười: “Không cần đâu, tôi còn có chuyện nên đi trước đây…” Ám Dạ Duật bộ dạng không sao cả mở cửa xe cho cô, tất nhiên Mạc Tử Yên cô sẽ không từ chối mà lên xe.
“Anh cố tình đấy à?” Rõ ràng chiếc xe Lamborghini của anh chỉ có hai chỗ, nếu anh muốn đưa cô gái đó về thì cô ta ngồi ở đâu chứ?! Anh là muốn người khác biết khó mà lui đây mà!
“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Ám Dạ Duật nửa thật nửa đùa, ánh mắt nhìn Mạc Tử Yên chăm chú, đột nhiên chiếc xe ngừng lại, Ám Dạ Duật sáp mặt lại gần cô.
Thình thịch, thình thịch!
Mạc Tử Yên có thể nghe được tiếng tim đập của mình, tim cô dường như đang đập rất nhanh khiến Mạc Tử Yên cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy khó thở, gương mặt anh cách cô chỉ có 2 cemtimet, gần đến nổi khiến cô có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên gương mặt anh…
“Tại sao lúc nào cô cũng nhìn tôi với ánh mắt như thế?” Ám Dạ Duật mở miệng, trong xe chặt trội khiến giọng nói của anh vang lên õ ràng, xe anh cách âm ất tốt, bên ngoài ồn ào thế nào bên trong lại tĩnh lặng như thế.
Mạc Tử Yên giật mình, quay đầu đi, giọng nói có chút lắp bắp: “Ánh… Ánh mắt gì chứ…?!”
Nhìn má cô ngày càng đỏ khiến Ám Dạ Duật không khỏi cong khóe môi, đột nhiên anh cảm thấy trêu đùa cô gái này rất thú vị. Lấy tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé cua cô, muốn cô đối diện với ánh mắt của anh.
Nhìn thấy anh ngày càng sát lại gần mình, trong đầu Mạc Tử Yên không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết sợ hãi nhắm mắt lại.