CHƯƠNG 93: SẼ THÍCH NGƯỜI CON RẾ LÀ ANH
“Anh bị điên à, Bùi Hãng Phúc?”
Đường Ngọc Sở há hốc mồm nhìn anh
ta, gần như là không dám tin vào tai của
mình.
“Anh không có đùa đâu! Chỉ cân em
nguyện ý, chúng ta thật sự có thế quay về
giống như trước đây.”
Vẻ mặt Bùi Hằng Phúc chắc như đinh
đóng cột.
Đường Ngọc Sở không thể tin được
mà nhìn chăm chằm vào anh ta hồi lâu,
cuối cùng thở dài một hơi: “Bùi Hằng
Phúc, tôi vốn cho rằng anh chỉ là cặn bã
bình thường, không ngờ, anh lại cặn bã
đến bước đường này. Tôi cuối cùng cũng
nhìn rõ anh rồi, loại người như anh, thật sự
quá đáng sợ, người phụ nữ yêu phải anh,
đúng là bi thảm”
Chậm rãi nói xong câu này, Đường
Ngọc Sở lắc đầu, sau đó không đợi Bùi
Hằng Phúc phản ứng lại nữa, quay người
nhanh chóng rời khỏi.
Người đàn ông này…sau này vẫn là
nên cách anh ta xa một chút!
Sau khi thoát khỏi Bùi Hằng Phúc,
Đường Ngọc Sở rất nhanh liên gặp mặt
với Lục Triều Dương.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest
màu đen, ăn vận chỉnh chu, khiến anh
trông càng thêm soái khí nổi bật, ngón tay
thon dài đặt trên vô lăng, khí chất cấm
dục băng lãnh trên người trông vô cùng
huyễn hoặc nhân tâm.
Đường Ngọc Sở lên ghế lái phụ, quay
đầu qua đánh giá anh một cái, cười nói:
“Màu đen cũng rất hợp với anh, trông vừa
hoa lệ vừa thân bí, rất mê người.”
“Bà xã cũng không tệ.”
Lục Triều Dương nhìn cô, cũng cười
cười khen ngợi.
Hôm nay cô cũng mặc một chiếc đầm
liền thân màu đen, thiết kế độc đáo tôn
lên vòng eo xinh đẹp của cô, khí chất
trong sạch lại phảng phất chút lạnh lùng,
giống như đóa hoa mai nở vào buổi sáng,
thoát tục mà tao nhã.
Đường Ngọc Sở mím môi cười, trong
lúc sơ ý chợt nhìn thấy bó hoa ở hàng ghế
sau, bất giác sững sờ: “Hoa này là anh
mua à?”
“Lần đầu gặp mẹ vợ, đương nhiên là
phải trịnh trọng một chút rồi.”
Lục Triều Dương gật đầu, vẻ mặt lãnh
đạm mang chút nghiêm túc.
Đường Ngọc Sở hơi sững sờ, ánh mắt
nhìn chăm chằm vào đường nét góc
nghiêng của anh, hỏi: “Sao anh lại biết mẹ
thích Huệ Dạ Hương và Bách Hợp?”
“Chỉ cần là người quan trọng đối với
em, anh đầu sẽ nghĩ cách để biết.”
Lục Triều Dương nhìn cô một cái, ánh
mắt sâu thắm khiến người ta có ảo giác
muốn rơi vào đó.
Đầu mũi Đường Ngọc Sở chua chua,
bất giác hít sâu một hơi, trong lòng đầy
cảm động.
Người đàn ông này, rõ ràng trông rất
thờ ơ, bộ dạng cự tuyệt người đến gần,
nhưng lại có sự chu đáo mà không ai
khác có.
Anh sẽ vì cô mà tìm hiểu mỗi một
người ở bên cạnh cô.
Loại hành động này, Đường Ngọc Sở
chưa hề nhìn thấy trên người của Bùi
Hằng Phúc.
Người đàn ông đó, không bao giờ
quan tâm đến những vấn đề tầm thường
nhỏ nhặt này, cho dù đối với cô mà nói, đó
là chuyện rất quan trọng.
Nhưng Lục Triều Dương có thể.
“Mẹ em chắc hẳn sẽ rất thích người
con rể là anh đói”
Sau một lúc im lặng, Đường Ngọc Sở
mới kìm nén sự xúc động trong lòng, mỉm
cười nói với Lục Triều Dương.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe cuối
cùng cũng đến nghĩa trang ở nɠɵạı ô Bắc
Ninh
Hai người xuống xe, leo lên bậc thang
đá đến sườn núi, cuối cùng dừng lại trước
mộ của mẹ Đường.
Hễ đến đây, thần sắc của Đường Ngọc
Sở liền hiện lên một tia thương cảm.
Mỗi năm cô đến đây không nhiều,
nhưng mỗi lần nhìn thấy bức ảnh trên tấm
bia, trong lòng liên nhịn không được mà
sinh ra suy nghĩ, nếu như mẹ còn sống thì
tốt biết mấy.
Như vậy, cô có thể tuỳ ý mà nũng nịu
với bà, cũng có thể tuỳ tiện tuỳ hứng, còn
có thể không phải đối mặt với quá nhiều
gian khổ và những nhát dao lạnh lùng đó
nữa.
Dường như có thể cảm nhận được tâm
trạng suy sụp của cô, Lục Triều Dương
đưa tay ra ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Em
không giới thiệu anh với mẹ vợ đại nhân
à?”
Đường Ngọc Sở lúc này mới hồi thần
lại từ sự thương cảm, gật gật đầu: “Đương
nhiên có rồi.”
Cô ngồi xổm xuống đặt bó hoa đã
mua đến trước bia mộ, sau đó đưa tay ra
chạm vào tấm ảnh trên tấm bia, mỉm cười
nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ này, hôm nay
còn dắt một người đến cho mẹ gặp nữa,
anh ấy tên là Lục Triều Dương, là con rể
của mẹ. Thế nào, mắt nhìn người của Sở
Nhi không tệ chứ? Anh ấy là một người vô
cùng ưu tú đó…”
Nghe cô nhỏ tiếng nói chuyện ở đằng
kia, ánh mắt Lục Triều Dương dịu dàng,
lặng lẽ ở bên cạnh.
Kết quả là hai người ở đó đến hai tiếng
đồng hồ, đến khoảng 3 giờ chiều, Đường
Ngọc Sở lưu luyến không nỡ mà kéo lấy
tay Lục Triêu Dương rời khỏi.
Trên đường trở về, tâm trạng của
Đường Ngọc Sở hiển nhiên không được
cao lắm, Lục Triều Dương bật CD ở trong
xe, tiếng nhạc bay bổng nhẹ nhàng, thoải
mái và ấm cúng.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe
cuối cùng cũng dừng lại trước cửa nhà họ
Đường, Lục Triều Dương nhẹ giọng nhắc
nhở: “Đến rồi.”
Đường Ngọc Sở gật đầu: “Vậy em vào
đây.”
“Ừm, muộn chút nữa anh đến đón em”
“Được.”
Sau khi tạm biệt Lục Triều Dương,
Đường Ngọc Sở trở về nhà, nhưng khi vừa
bước vào cửa, đã nhìn thấy bóng ảnh Cố
Ngọc Lam ở trong sảnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt
của Đường Ngọc Sở xẹt qua một tia trầm
ngâm, trong mắt Cố Ngọc Lam hiện lên
một tia âm trầm ơ hồ.
“Về rồi à?”
Lúc này Đường Tùng cũng phát hiện
Đường Ngọc Sở, trên khuôn mặt có hơi uy
nghiêm, lúc này có thêm một tia ôn hoà.
“Ừm.” Đường Ngọc Sở đáp lại một
tiếng, cũng không thèm liếc nhìn Triệu
Uyến Nhan ở bên cạnh đến một cái, chỉ
nhàn nhạt nói với Đường Tùng một câu:
“Con đi thăm mẹ rồi.”
Đường Tùng gật đầu, do dự một hồi rồi
nói: “Muộn chút nữa ba cũng sẽ đi.”
Đường Ngọc Sở không khỏi kinh ngạc
vài giây, vẻ mặt có chút phức tạp không
nói thành lời.
Ba của cô, đã không đi gặp người mẹ
đã mất của cô nhiều năm rồi, mấy năm
nay mối quan hệ với ông ta sở dĩ càng lúc
càng căng thẳng, đây cũng là một nguyên
nhân.
Cô không ngờ lại có ngày ông ta lại
chủ động nói với cô, muốn đi thăm mẹ
của côi
“Chỉ cần có người không ngăn cản,
con nghĩ mẹ con sẽ rất vui.”
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở hồi thần
lại, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Uyển Nhan ở
bên cạnh một cái, cười khẩy nói.
Sắc mặt Triệu Uyển Nhan trở nên cứng
ngắc, hai tay siết thành nắm đấm, trong
mắt liều mạng đè nén lửa giận.
Mấy năm nay, bà ta không biết đã nói
bao nhiêu lời bên gối với Đường Tùng rồi,
mới khiến ông ta dần dần trục xuất vợ cũ
ra khỏi lòng mình.
Bà ta thật sự không ngờ, sau nhiều
năm như vậy, Đường Tùng lại chủ động
nhắc đến.
Triệu Uyển Nhan hít sâu một hơi, miễn
cưỡng nhếch nhếch khoé miệng, nở ra
một nụ cười khó coi, nói: “Đồ bái tế để em
chuẩn bị cho, muốn đi gặp chị, bất luận
thế nào em cũng không thể vắng mặt
được à”
“Dì Nhan thật đúng là mẹ hiền vợ thảo
Đường Ngọc Sở híp mắt cười khen
ngợi, nhưng giọng điệu tràn đầy chế nhạo.
Sắc mặt Triệu Uyển Nhan tái xanh,
nhưng vẫn phải cười nói: “Ngọc Sở con
nói gì vậy, nói thế nào bây giờ dì cũng là
chủ mẫu của nhà họ Đường, loại chuyện
này, vốn là chuyện trong bổn phận của dì mà.
“Nói chuyện dễ nghe quá vậy, chỉ là
không biết dì có nghĩ như vậy không thôi,
nói không chừng trong lòng còn âm thầm
khen mẹ tôi chết rồi thật tốt quá a”
Lời này của Đường Ngọc Sở hoàn toàn
không khách sáo, hoàn toàn không màng
đến cảm nhận của Triệu Uyển Nhan.
Triệu Uyển Nhan bị nói đến tức giận,
lập tức đập bàn đứng dậy: “Đường Ngọc
Sở, cô có ý gì?”
“Không có ý gì hết. Tôi chỉ là nói thật
mà thôi. Ở trước mặt tôi, dì cũng đừng giả
vờ hiền thục nữa, khi dì và con gái dì liên
thủ đối phó tôi, mấy thủ đoạn cay độc đó,
không có phải như vậy a. Còn nói là việc
trong bổn phận gì đó, thật buồn cười.”
Nói đến cuối cùng, sự mỉa mai trên
mặt Đường Ngọc Sở càng không giấu
được nữa.