CHƯƠNG 71: MAY MẮN GẢ CHO ANH
Lời của Đường Ngọc Sở vừa thốt ra,
khoé miệng của bốn người đàn ông đồng
thời giật giật.
Bốn người bọn họ, toàn bộ đều xuất
thân là quý công tử thế gia cao quý, càng
là đại nhân vật hô phong hoán vũ trên |
lÑ thương trường, ai nấy đều giàu có đẹp trai,
sau đít có vô số cô gái chạy theo như vịt,
kêu bọn họ ra ngoài tỏ tình với đàn ông,
nếu như bị người ta biết, thì mặt mũi biết
để ở đâu đây?
“Cái đề nghị này không tồi, em cũng
muốn tham gia.”
Chính vào lúc bốn người đàn ông toàn
bộ đều đang yên lặng thì Lăng Nhược Y lại
không sợ thiên hạ loạn lạc mà nhảy ra nói.
Bốn người đàn ông đồng thời đưa mắt
trừng cô.
Lăng Nhược Y giả vờ như không thấy,
chỉ nháy mắt với Đường Ngọc Sở, biểu thị
tán đồng chủ ý của cô.
Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, mỉm
cười nhìn mấy người Lục Thanh Chiêu:
“Thế nào? Có muốn chơi không?”
Lục Thanh Chiêu nhếch nhấch khoé
miệng, nở nụ cười khô khan: “Chị dâu, hay
là chúng ta đổi cái khác đi? Tỏ tình với
đàn ông gì đó sẽ tổn hại uy danh của bốn
thiếu gia, cái này mà truyền ra ngoài thì
sau này không có phụ nữ nào dám gả cho ||
chúng em nữa đói! Hơn nữa, lỡ như chị
thua rồi, chị đi tỏ tình với đàn ông lạ, cũng
không tốt lắm a? Lão đại còn ở đây mài”
Đường Ngọc Sở hoàn toàn không để ý
mà xua xua tay: “Không sao, tôi thua thì
đến lúc đó lão đại của các người đi tỏ tình
thay tôi.”
Trong phòng bao bỗng chốc yên lặng,
bốn người Lục Thanh Chiêu lập tức không
bình tĩnh được nữa.
Để Lục Triều Dương đi tỏ tình với đàn
ông?
Cái đó cũng được a, cả đời này có thể
nhìn thấy Lục Triều Dương làm chuyện
mất mặt, có chết cũng cam tâm.
“Đồng ý, đồng ý!”
Lục Thanh Chiêu là người đầu tiên
không nhịn được nữa, trực tiếp gõ búa kết
án.
Những người còn lại vội vàng giúp đỡ
rót rượu, cầm lấy xúc xắc, ỷ có nhiều Í
| người, không đợi được mà muốn xem Lục
Triều Dương mất mặt.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, Đường
Ngọc Sở tuy không biết uống rượu, nhưng
tác xúc xác at có nghề, liên tục mấy mươi
ván, chỉ thua có ba lần.
Mà những người còn lại, bao bồm
Lăng Nhược Y trong đó, liên tục uống đến
mười mấy ly rượu, trên khuôn mặt trái
xoan xinh đẹp đó, mang máng xuất hiện
chút say xỉn.
Lục Thanh Chiêu xắn cao tay áo, có
chút điên cuồng mà nói: “Chị dâu, em
nghiêm trọng hoài nghi chị ăn gian, nếu
không cũng không thể tà môn như vậy
được, gần như là mỗi ván đều thắng”
“Thua thì chịu đi, cậu đừng có mong
mà dùng cớ khác để quyt nợ. Tuy tôi
không uống được rượu, nhưng chơi mấy
trò chơi vặt vãnh này thì là cao thủ đó, gặp
phải tôi, các người tự nhận xui xẻo đi!”
Đường Ngọc Sở cười híp mắt nhìn mấy
người đang mang vẻ mặt muộn phiền kia,
tâm trạng vô cùng vui vẻ.
| Cô đã rất lâu không có vui như vậy qua
rồi, mấy năm nay, bởi vì mối quan hệ với
gia đình quá căng thẳng, cô luôn sống
không vui. Sau này Bùi Hằng Phúc lăng
nhăng, cô đóng cửa trái tim mình, không
dám tuỳ ý mở ra với người khác.
Mấy vị trước mắt đây, đều là nhân
trung long phụng, bình thường cũng là sự
tồn tại cao cao tại thượng, nhưng có thể
hạ tư thái xuống mà chơi loại trò chơi này
với cô, xem ra là cũng đã xem cô thành
người của mình rồi.
Trong lòng Đường Ngọc Sở vừa cảm
động, vừa cảm thấy may mắn.
Nếu như lúc đầu không phải gặp được
Lục Triều Dương, vậy thì cô bây giờ, chỉ e
là sẽ sống rất thê thảm nhỉ.
Lục Triều Dương giống như là cảm
ứng được cảm xúc của cô, nhẹ giọng hỏi
bên tai cô: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Cô hồi thần lại, lắc lắc đầu, dựa đầu
vào trong lồng ngực anh, dùng thanh âm
chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Em
chỉ là cảm thấy mình rất may mắn vì cuối
cùng có thể gả cho anh.”
Đôi con ngươi đen của Lục Triều
Dương co chặt lại, rũ mắt nhìn xuống,
chằm chằm vài khuôn mặt cô.
Cô ở trước mặt, khuôn mặt tinh xảo,
khoé môi hơi nhếch, nụ cười rạng rỡ, cái
đầu thân mật mà dựa vào lòng anh, vẻ
mặt thoả mãn.
Vào giây phút đó, trái tim ngàn năm
khó tan của Lục Triều Dương đột nhiên
sụp đố đi một mảnh, sau đó dùng tốc độ
sét đánh không kịp bịt tai mà tan băng ra,
biến thành một vũng nước mềm mại.
Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh nhìn thấy
cảnh này, đã không lạ gì nữa, nhưng đối
với mấy người Thẩm Thanh Thu và Sở
Ngạn Lâm mà nói, Lục Triều Dương như
vậy, đủ để khiến bọn họ không thể tin
được rồi.
Hoá ra, Lục Triều Dương đã động lòng
phàm, chính là bộ dạng này sao?
Sững sờ một hồi lâu, Thẩm Thanh Thu
bất giác cảm khái: “Chữ tình” thật đúng là | |
có bản lĩnh không nhỏ, vậy mà ngay cả |
Triều Dương cũng không qua được cái ải
này.”
“Ha ha, đây không phải là rất tốt sao?
Tên này cuối cùng cũng có chút giống
người bình thường rồi.” Sở Ngạn Lâm
cũng cười nói.
“Chị dâu là cô gái tốt.” Lăng Cẩm thốt
ra một câu từ tận đáy lòng.
Sau một đêm thân thiết, những người
đàn ông này đã hoàn toàn mở lòng mình
với Đường Ngọc Sở.
Cô gái này tính tình vui vẻ, hoàn toàn
không giả vờ giả vịt, ăn chơi không gò bó,
lúc nên cười thì cười, ở trên người cô hoàn
toàn không nhìn thấy được một chút kiêu
ngạo hay thận trọng dè dặt mà các thiên
kim ŧıểυ thư hay có nào.
Thế nhưng cũng bởi vì cô thoải mái cởi
mở, đám người cảm thấy khi ở cùng cô vô
cùng tự nhiên, trong lòng càng bất tri bất
giác mà thích cô hơn, gần gũi với cô hơn.
Đêm đó, Đường Ngọc Sở chơi rất vui,
uống không ít rượu, đến cuối cùng, trực
tiếp say mèm trong lòng của Lục Triều
Dương, ngủ thiếp đi.
Lục Triều Dương ôm lấy cô, giống như
là bảo vệ báu vật tuyệt thế vậy, đứng dậy
từ ghế sofa: “Tối nay đến đây thôi, tôi đưa
cô ấy về nghỉ ngơi trước.”
Đám người đằng sau gật đầu, không
có ngăn cản, chỉ lặng lẽ mà nhìn anh bế
Đường Ngọc Sở rời khỏi.
Một đêm say, sáng ngày hôm sau,
Đường Ngọc Sở tỉnh dậy, chỉ cảm thấy
đầu óc đau như búa bổ, lúc rũ mắt xuống,
phát hiện quần áo trên người mình không
biết đã bị thay ra từ lúc nào rồi.
Cô ngẩn người vài giây, nhớ tới tối qua
mình say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó xảy
ra cái gì cô hoàn toàn không biết.
Quân áo là do Lục Triều Dương thay
giúp cô…
Bờ má Đường Ngọc Sở bất giác có,
chút nóng bừng, nghĩ đến mình không tấc
vải che thân mà đối diện với anh trong
trạng thái không có ý thức, cô liền cảm l
thấy ngại ngùng.
Lần sau, không được uống say như
vậy nữa.