CHƯƠNG 63: TRỜI CÓ SỤP XUỐNG THÌ CŨNG CÓ ANH GÁNH GIÙM EM
Đường Ngọc Sở ở bệnh viện suốt cả
buổi sáng, Lục Triều Dương bèn ở lại đây
chăm sóc cho cô suốt.
Trưa ngày hôm ấy, Tống An Kỳ đến
thăm cô, gương mặt cô ấy có vẻ rất
nghiêm túc: “Có một tin tốt và một tin xấu,
cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cậu có thể đối xử tốt với người bệnh
một chút hay không hả? Vừa mới đến đã
tin tốt tin xấu gì đấy?”
Đường Ngọc Sở tỏ vẻ bất mãn, cô
trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng vẫn nói: “Tin
tốt trước đi.”
“Cậu lên chức rồi, tổ trưởng.”
“Ồ? Thế tin xấu thì sao?”
“Vẫn bị con ả đê tiện Lại ŧıểυ Lan
quản lý.” Gương mặt Tống An Kỳ sa sâm,
cô ấy tỏ vẻ phiền muộn.
Đường Ngọc Sở sững sờ, dở khóc dở
cười: “Cái này cũng tính là tin xấu hả, đây
không phải là chuyện bình thường hay
sao?”
Tống An Kỳ lắc đầu, gương mặt cô ta
toát ra vẻ phẫn nộ: “Hôm nay lúc tớ đến
phòng lấy nước, vô tình nghe Lại ŧıểυ Lan
và Cố Ngọc Lam nói chuyện điện thoại với
nhau, người đề ra ý định chuốc thuốc cậu
là Lại ŧıểυ Lan đấy.”
“Cái gì?”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Đường
Ngọc Sở chợt thay đổi: “Cậu không nghe
nhầm chứ?”
Không có, tớ đoán có thể là vì lần này
cậu đã lập công lớn cho công ty rồi nên
cô ta mới thấy không vui, bèn xúi con ả Cố
Ngọc Lam đê tiện làm như vậy đấy”
Tống An Kỳ vừa mới dứt lời, gương
mặt Đường Ngọc Sở cũng sa sầm, ánh
mắt cô hơi tối tăm.
Ánh mắt của Lục Triều Dương càng
đáng sợ hơn nữa, lạnh lẽo giống hệt như
những tảng băng, khiến cho da đầu Tống
An Kỳ hơi tê dại.
Có điều anh không nói gì, chỉ im lặng
nhìn Đường Ngọc Sở, dường như đang đợi
cô đưa quyết định vậy.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Đường
Ngọc Sở chợt hít sâu một hơi như thể cô
đã quyết ý làm điều gì đó, cô quay sang
nhìn anh với ánh mắt trấn an anh, rồi nói
nói Tống An Kỳ: “Tớ rất có hứng với vị trí
phó tổng giám đốc, cậu nói xem tớ Cướp
nó đi thì sao?” Tống An Kỳ sững sờ, nhìn
Đường Ngọc Sở với ánh mắt ngạc nhiên,
rồi niềm vui cuộn trào trong ánh mắt cô,
cô ấy gật đầu như trống bỏi: “Được chứ,
đương nhiên là tốt lắm rồi! Cậu còn hợp
với vị trí này hơn cả Lại ŧıểυ Lan nữa kìal
Đường Ngọc Sở, cậu giỏi quá chừng, tớ tin
tưởng ở cậu!”
“Đừng kích động, bây giờ vẫn chưa
đến lúc đá cô ta xuống khỏi vị trí này đâu.”
Đường Ngọc Sở híp mắt, ánh mắt anh
lộ ra vẻ nguy hiểm.
Tống An Kỳ lại thờ ơ phất tay: “Sợ gì
chứ, bây giờ không được thì chúng ta từ
từ làm, người phụ nữ ấy ác độc như thế,
có thế nào đi chăng nữa cũng phải bắt cô
ta nếm mùi cay đẳng mới được!”
“Đúng thế.”
Đường Ngọc Sở phì cười rồi quay sang
nhìn Lục Triều Dương, anh cũng nhìn lại
cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Phu nhân
muốn làm gì thì cứ việc làm, trời có sập
xuống cũng có anh gánh cho em”
“Ừm”
Đường Ngọc Sở mỉm cười gật đầu.
Tống An Kỳ đứng ở một bên, nhìn thấy
hai người bọn họ âu yếm nhau, cô không
khỏi cảm thấy hâm mộ.
Chọn đàn ông thì phải có mắt nhìn
mới được, lần này rõ ràng Đường Ngọc Sở
đã không còn mù nữa rồi.
Dù sao thì trước kia Tống An Kỳ chưa
từng nghe thấy Bùi Hằng Phúc nói như
vậy với Đường Ngọc Sở.
Tống An Kỳ không nán lại lâu trong
bệnh viện, sau khi nói lời tạm biệt với
Đường Ngọc Sở, cô bèn lên công ty.
Chiều ngày hôm ấy, Đường Ngọc Sở
cũng đã làm xong thủ tục xuất viện rồi về
nhà nghỉ ngơi.
Ngày kế, Đường Ngọc Sở gặp Lại ŧıểυ
Lan trong ở văn phòng lúc cô lên công ty
làm việc.
Khi hai người họ bốn mắt nhìn nhau,
Lại ŧıểυ Lan ra vẻ như không hề có việc gì
cả.
Đương nhiên Lại ŧıểυ Lan biết rất rõ
những việc đã xảy ra trong ngay hôm ấy,
có điều, mặc dù cô ta là người góp ý
chuốc thuốc cô, nhưng chỉ có một mình
Cố Ngọc Lam biết chuyện này mà thôi, cô
ta cũng không lo lắng Đường Ngọc Sở sẽ
đụng đến mình.
Lại ŧıểυ Lan chẳng lo ngại gì cả, lúc cô
ta định quay đầu đi thì chợt nhìn thấy
Đường Ngọc Sở nở nụ cười xán lạn với
mình.
Nụ cười ấy có thể lạ lùng, khó mà nhìn
thấu được suy nghĩ trong lòng cô, khiến
cho người khác có cảm giác không rét mà
run.
Đồng tử của Lại ŧıểυ Lan co rụt lại, trái
tim cô ta đập thình thịch trong lồng ngực,
trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Đường Ngọc
Sở đã biết mình là người xúi Cố Ngọc Lam
bỏ thuốc à?
Vào lúc Lại ŧıểυ Lan cảm thấy kinh
ngạc, Đường Ngọc Sở đã quay mặt đi,
cảm giác lạnh giá xộc lên trong lòng cô.
Sớm muộn gì người phụ nữ ấy cũng
phải trả giá cho những gì cô ta đã làm!
Có lễ bởi vì thủ đoạn của Lục Thanh
Chiêu đã có tác dụng, mấy ngày tiếp theo,
quả nhiên Cố Ngọc Lam rất an phận, đến
Lại ŧıểυ Lan cũng không thừa cơ gây
chuyện nữa.
Có điều Đường Ngọc Sở lại biết rất rõ,
Cố Ngọc Lam không phải là người có thể
chịu đựng được thiệt thòi, tát cô ta một
cái thì làm sao cô ta có thể cho qua được.
Mà sự thật là như thế, trong một buổi
chiều nào đó, sau khi Tống An Kỳ đi
phỏng vấn về, cô bèn nói với Đường Ngọc
Sở: “Gần đây Cố Ngọc Lam hay qua lại với
bên đó lắm, cô ta sẽ tái xuất trong thời
gian ngắn thôi.”
“Ô? Nhanh đến thế à?”
Cố Ngọc Lam nhướn mày, trông có vẻ
rất có hứng thú.
“Ừm, hai ngày trước cô ta đã hủy hợp
đồng với công ty cũ rồi, mấy ngày nay
định ký tiếp với công ty giải trí mới, nếu
như không có gì ngoài ý muốn thì e là đã
âm thầm thương lượng xong rồi”
Tống An Kỳ bĩu môi, gương mặt cô ấy
đượm vẻ lo âu.
Tống An Kỳ biết, một khi Cố Ngọc Lam
tái xuất thì người đầu tiên cô ta tấn công
là Đường Ngọc Sở, với Đường Ngọc Sở,
đây chẳng phải là chuyện gì tốt.
Đường Ngọc Sở cũng không mấy quan
tâm, cô chỉ hờ hững lên tiếng hỏi: “Có biết
cô ta tiếp xúc với công ty nào hay không?”