CHƯƠNG 45: NGƯỜI PHỤ NỮ CHÂN CHÍNH CỦA ANH
“Haiz, miễn được tiên xe tối nay rồi.”
Dường như Đường Ngọc Sở sớm đã
ngờ tới, cô kéo Tống An Kỳ, nhanh chóng
lên xe.
Tống An Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng lại,
cho đến khi cửa xe đóng lại, mới đột
nhiên trừng lớn mắt, nhìn sang người đàn
ông ngồi bên cạnh Đường Ngọc Sở.
Là Lục Triều Dương!
“Lục Lục Lục…”
Tống An Kỳ lắp bắp liên tục, không thể
nói được một câu hoàn chỉnh, sắc mặt tỏ
vẻ khó tin.
“Xin chào.”
Lục Triều Dương khẽ gật đầu với Tống
An Kỳ, xem như chào hỏi.
Tống An Kỳ có chút cảm giác được
quan tâm mà cảm thấy lo sợ, vội nói:
Chào… chào tổng giám đốc Lục.” Sau đó,
ánh mắt hoang mang nhìn Đường Ngọc
Sở, ý thức của cô vẫn có chút mơ màng.
Đường Ngọc Sở buồn cười, giương cao
khóe miệng, chỉ vào Lục Triều Dương nói:
“Giới thiệu với cậu một chút, đây là chồng
của mình, Lục Triều Dương.”
Tống An Kỳ: “…”
Trong xe yên tĩnh trọn vẹn một phút,
vẻ hoang mang trên mặt Tống An Kỳ cũng
dần dần chuyển sang kinh ngạc, sau đó là
vẻ chấn động, cuối cùng mắt chữ O miệng
chữ A.
“Vậy nên… người chồng thần bí của
cậu là… tổng giám đốc Lục?”
Tống An Kỳ ngơ ra một lúc lâu, cuối
cùng cũng tìm lại được giọng nói của
mình.
“Đúng vậy.” Đường Ngọc Sở nghiêm
túc gật đầu.
Tống An Kỳ lại im lặng một lần nữa,
nhưng vài giây sau, ánh mắt cô đột nhiên
trở nên kích động.
Đúng là không thế tin được!
Dù thế nào Tống An Kỳ cũng không thể
ngờ được, Đường Ngọc Sở lại gả cho Lục
Triều Dương.
Ban đầu lúc biết Đường Ngọc Sở kết
hôn, cô còn tưởng rằng vì đau lòng quá
mà Đường Ngọc Sở tùy tiện tìm một
người để cưới, nhưng không thể ngờ đến,
đối phương lại là đế vương của giới giải
trí.
Nghĩ đến đây, Tống An Kỳ khó mà che
giấu được vẻ kích động của mình.
Khó trách Lục Triều Dương lại đột
nhiên đầu tư cho một bộ điện ảnh nát như
vậy, đột nhiên đến Thời Thụy, hóa ra, anh
vốn dĩ chẳng muốn bàn gì đến việc đầu tư,
chỉ là muốn đến thăm Đường Ngọc Sở mà
thôi.
Khó trách trước kia lúc tin đồn giữa
Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc Lam bùng nổ
trước đó, trên hot search, cô không bị mất
đi độ hot, hóa ra là vì có Lục Triều Dương
ở phía sau chống lưng.
Khó trách ban nấy ở trong đó, anh đột
nhiên dừng lại ở trước mặt Đường Ngọc
Sở nói những lời như vậy, hóa ra đều là vì
muốn hạ bậc thang cho cô.
Ở với Bùi Hằng Phúc vài năm, là do
Đường Ngọc Sở bị mù mắt, nhưng mà,
người tốt cuối cùng cũng được đền đáp,
mất đi tên cặn bã kia, lại tìm được một
người đàn ông ưu tú hơn, quan tâm cô,
yêu thương cô.
Không biết tại sao, Tống An Kỳ cảm
thấy bản thân được trút giận.
Lúc ả tiện nhân Cố Ngọc Lam kia
thành công cướp được Bùi Hằng Phúc,
dương dương tự đắc thì Đường Ngọc Sở
đã gả được cho Lục Triều Dương cao
không thể với tới rồi.
Tuy đều là nam thần quốc dân, nhưng
mà, giữa hai người lại có khoảng cách rất
lớn. Một người là kẻ cặn bã đa͙σ đức giả,
người còn lại lại là một đế vương khiêm
tốn mà cao quý.
-Haha, thật là xả giận mà, đôi tiện
nhân Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam kia
chắc chắn sẽ không nghĩ đến cậu kết hơn
với tổng giám đốc Lộc. Thật là xả hận quá
đi mà! Tớ thật muốn xem gương mặt kinh
ngạc của bọn họ sau khi biết được tin này,
nhất định sẽ rất đặc sắc!”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tống
An Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm,
cảm thấy vui mừng thay cho Đường Ngọc
Sở.
Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương
nhìn nhau, khẽ cười: “Chuyện tớ và Triều
Dương kết hôn, nɠɵạı trừ cậu, tạm thời
không có ai biết, tớ cũng không định công
khai.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nói ra ngoài
đâu. Ngọc Sở, tớ thật sự cảm thấy vui
mừng cho cậu.”
“Cảm ơn.”
Đường Ngọc Sở cũng cảm thấy rất vui
mừng, vui mừng vì cuối cùng cô đã gả
được cho Lục Triều Dương chứ không
phải là Bùi Hằng Phúc.
Sau khi đưa Tống An Kỳ về nhà, Đường
Ngọc Sở và Lục Triều Dương mới trở về.
Trên đường trở về, Lục Triều Dương
nói với Đường Ngọc Sở: “Em có một người
bạn tốt đó.”
Đường Ngọc Sở gật đầu, nhìn anh nói:
“Em cũng có một người chồng rất tốt.”
.Anh thích em gọi anh bằng xưng hô
khác hơn.” Lục Triều Dương nói.
Đường Ngọc Sở hiểu được ý của anh,
biết được anh đang nói đến hai chữ “ông
xã”, cô không khỏi đỏ mặt: “Em sẽ cố
găng thay đổi.”
Lần gặp mặt của phóng viên lần này,
Đường Ngọc Sở và Lâm Thành giải tán
trong sự bực tức, mà hậu quả, cô bị Lại
ŧıểυ Lan mắng cho một trận.
“Đường Ngọc Sở, cô tưởng rằng cô có
chút tiếng tăm, là có thể tự xem mình là
ngôi sao sao? Tôi qua tôi đã dặn dò cô,
nhất định không thể làm hỏng chuyện này,
cô thì hay rồi, sáng sớm ra tôi đã phải
nhận điện thoại tố cáo. Tôi nói cho cô
biết, tốt nhất là cô đi xin lỗi đa͙σ diễn Lâm
Thành đi, nếu không chuyện này chưa kết
thúc ở đây đâu”
“Vậy cô muốn thế nào? Nhiệm vụ lần
này là cô ép tôi phải đi, tôi đi rồi, vậy là đã
tận tình lắm rồi, hơn nữa, cô tưởng rằng
tôi không biết ý định của cô là gì sao?
Đám người tối qua, đều là người quen của
cô, muốn tìm cơ hội để làm nhục tôi. Theo
cô, tôi có phải nên trèo lên giường Lâm
Thành, mới coi là hoàn thành nhiệm vụ
không?”
Đường Ngọc Sở cười lạnh nhìn Lại
ŧıểυ Lan, ánh mắt lạnh lùng.
Lại ŧıểυ Lan ngơ ra một chút, cũng
không yếu đuối: “Thế nào, Đường Ngọc
Sở, bây giờ cô có ý kiến với mệnh lệnh của
cấp trên là tôi đây à? Cô sẽ không nghĩ
rằng, Lục Triều Dương mở miệng mời cô
đến Hoàng Đình là thật đấy chứ? Cô
tưởng rằng cô là ai, cô như vậy, có thể vào
được Hoàng Đình, tôi còn có thể làm
được người phụ nữ của Lục Triều Dương
nữa đấy!”
“Này, với cái dáng người này của cô,
ánh mắt của tổng giám đốc Lục không
thấp kém vậy đâu.”
Tống An Kỳ nghe được lời này, chỉ cảm
thấy buồn cười, ánh mắt nhìn Lại ŧıểυ Lan
còn kèm theo chút chế giễu.
Cô thật sự muốn lớn tiếng nói với cô
ta: Người phụ nữ chân chính của Lục Triều
Dương, đang ở trước mặt cô đấy!