CHƯƠNG 363: CHỊ CŨNG RẤT NHỚ EM
Toàn bộ công viên nɠɵạı trừ ngắm cây phong cũng còn có rất nhiều chô có thể chơi, nhưng bởi vì bọn họ tới hơi trễ, ngắm cây phong xong thì trời đã tối, Đường Ngọc Sở chưa đã thèm chỉ có thể lưu luyến quay về.
Lục Triều Dương lái xe ra khỏi bãi đậu xe, anh quay đầu thấy Đường Ngọc Sở nhìn không chớp mắt bên ngoài ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy lưu luyến.
Khóe môi anh hiện ra ý cười, dịu dàng nói: “Hôm nào anh lại đưa em tới."
Hôm nào?
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn anh, anh và cô rất bận, hôm nào đó không biết muốn tới khi nào.
Cô cười nhẹ: “Được, hôm nào chúng ta lại đến”
Cô nói xong thì xoay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa số làm cho cô lưu luyến.
Lúc xuống núi vào nội thành thì sắc trời đã hoàn toàn tối sâm, ánh đèn rực rỡ được mở lên là giờ cao điểm giao thông, mấy người Lục Triều Dương kẹt xe trên đường, dòng xe cộ giống như ốc sên từ từ di chuyển về phía trước.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm khái: “Quả nhiên giao thông thành phố lớn hỗn loạn không giống bình thường!”
“Quen là được” Lục Triều Dương hiển nhiên đã quen kẹt xe như vậy, ngón tay thon dài như có như không gõ vào tay lái, lộ vẻ thoái mái tự tại.
Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Em vẫn hy vọng mình không cần phải quen”
Nếu mỗi ngày kẹt xe như vậy thì cô tuyệt đối sẽ điên mất.
May là bọn họ không sông ở kinh thành.
Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô, anh hiểu ý cô cho nên cười cười không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Dưới tình hình giao thông hỗn loạn này, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi ăn tối.
Một câu lạc bộ tư nhân.
Đường Ngọc Sở ngửa đầu nhìn toà cao ốc trước mặt, trong mắt đầy kinh ngạc cảm thán, có lẽ nơi này là chỗ tụ tập nổi tiếng của người giàu có ở kinh thành.
Nghe nói thành viên của câu lạc bộ này đều là những người có tên tuổi trong giới kinh doanh, thế lực và năng lực sau lưng không thể khinh thường.
Qua cửa số sát đất bằng kính có thể nhìn thấy đến sảnh lớn được trang trí vô cùng xa hoa lộng lây, thảm đỏ trải từ cửa ra vào, cô cúi đầu nhìn mình mặc quần jean và áo dệt kim hở cổ, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xa hoa này.
Cô cứ đi vào như vậy, sẽ không bị đuổi ra chứ?
Cô không khỏi có chút tự tỉ.
Thì ra từ nhỏ Triều Dương đã ra vào những nơi như vậy, mà cô thì sao, hoàn toàn chính là cô bé lọ lem bị người mẹ kế và chị kể bắt nạt.
Cô nghĩ đến ba chữ “Cô bé lọ lem” thì không nhịn được rùng mình một cái, sao hiện tại cô cảm thấy mình giống như nữ chính trong ŧıểυ thuyết vậy chứ?
Có hơi cạn lời
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định suy nghĩ lung tung vì câu lạc bộ cao cấp trước mắt, cô quay đầu nhìn về phía Lục Triều Dương giao chìa khóa xe cho nhân viên, khóe môi hơi cong lên, nhìn anh ta chậm rãi đi vê phía mình.
“Chúng ta vào thôi” Lục Triều Dương đi đến bên cạnh cô, năm tay cô đi vào câu lạc bộ.
“Khoan đãi!” Đường Ngọc Sở giữ anh lại.
“Hả?” Lục Triều Dương quay đầu khó hiểu nhìn cô.
Đường Ngọc Sở chỉ vào câu lạc bộ, sau đó lại chỉ vào cánh ăn mặc của mình, cẩn thận hỏi: “Em mặc như vậy đi vào thì có bị đuổi ra ngoài hay không?”
Thì ra cô lo lắng chuyện này!
Lục Triều Dương cười khẽ: “Không đâu, có anh ở đây thì sao bọn họ dám đuổi em ra ngoài chứ?”
Anh nói xong thì nắm tay cô đi vào trong.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn lo lắng, dù sao đến những câu lạc bộ như vậy thì ít nhất cũng phải ăn mặc sang trọng một chút, cô nhìn mình ăn mặc tùy tiện như vậy thì còn không chấp nhận được, huống chỉ là nhân viên làm việc chứ.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiêu.
Lục Triều Dương là thành viên của câu lạc bộ, trước kia cũng thường xuyên đến chỗ này, cho nên chỉ cân nhân viên làm việc lâu năm ở câu lạc bộ thì sẽ nhận ra anh, cho nên anh vừa vào câu lạc bộ thì lập tức có người đi tới đón, cung kính gọi: “Lục Tổng, xin chào”
“Mấy người cậu Sở đã tới chưa?” Lục Triêu Dương hỏi.
“Đã tới rôi, bọn họ đang chờ anh ở phòng bao trước kia”
Đường Ngọc Sợ nhìn người tiếp đón, tâm mắt nhìn thẻ nhân viên trên ngực anh ta, trong mắt bỗng bừng tỉnh, thì ra người này là giám đốc bộ phận của câu lạc bộ.
Giám đốc bộ phận không dấu vết lướt qua Đường Ngọc Sở, sau đó cười nói với Lục Triều Dương: “Lục Tổng, đi bên này, tôi đưa anh lên”
Là nhân viên của câu lạc bộ, nguyên tắc quan trọng nhất là không thể hỏi đến việc riêng của khách hàng.
Cho nên giám đốc bộ phận rất tò mò về người phụ nữ mà Lục Triều Dương mang đến nhưng anh ta cũng sẽ không nhiều chuyện.
Giám đốc bộ phận đưa hai người đến phòng bao số hai mươi bảy, sau đó xoay người rời đi.
Lúc anh ta rời đi thì vẫn không nhịn được nhìn Đường Ngọc Sở, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Đường Ngọc Sở thì sợ mức lập tức thu hồi tầm mắt, vội vàng rời đi.
Đường Ngọc Sở nhìn anh hoảng sợ ròi đi thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, cô rất đáng sợ sao? Không phải cô chỉ nhìn anh ta một cái thôi, sao anh ta lại vội vàng rời đi như vậy?
Lục Triều Dương đấy cửa phòng bao, âm nhạc nhẹ nhàng lập tức truyền tới.
Đường Ngọc Sở đi theo Lục Triêu Dương vào phòng bao, cô còn chưa kịp xem phòng bao có ai thì một bóng người chạy tới ôm chặt cô.
“Chị dâu, em rất nhớ chị”
Là Minh Tiếu ŧıểυ.
Đường Ngọc Sở khẽ nhấch lông mày, cô nhớ quan hệ của bọn họ không tốt như vậy.
Nhưng cô vẫn tượng trưng vô lưng Minh ŧıểυ ŧıểυ, dịu dàng nói: “Ừ, chị cũng rất nhớ em”
Lần trước Lục Triều Dương từ chối không cho cô ta ở trong nhà, cô ta giận dỗi trở về kinh thành, không ngờ đêm nay lại gặp mặt, đúng là không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Đường Ngọc Sở ôm Minh ŧıểυ ŧıểυ xong thì chào hỏi với những người khác, sau đó cô và Lục Triều Dương ngồi xuống ở một góc vắng vẻ.
Vân là mấy người bạn thân của Triêu Dương.
Sở Ngạn Lâm, Thẩm Thanh Thu, còn có Lăng Cẩm.
Bọn họ có vẻ rất hưng phấn, nhất là Lăng Cẩm, cầm ly rượu nói với Lục Triều Dương: “Anh, hoan nghênh anh trở lại kinh thành”
Trước kia bọn họ muốn gặp anh nên cố ý chạy đến Bắc Ninh, nhưng lần này anh chủ động tới kinh thành tìm bọn họ, sao bọn họ có thể không hưng phấn chứ?
Đây là lần đầu tiên anh quan tâm bọn họ như vậy.
Đúng là khắp nơi vui mừng!
“Bọn tôi chưa ăn cơm, không uống rượu”
Lục Triều Dương nhàn nhạt nói một câu làm cho Lăng Cẩm đang vui vẻ lập tức giảm đi một chút.
Nhưng dù sao Lăng Cẩm cũng nhỏ tuổi nên nhanh chóng khôi phục lại: “Em tự mình uống”
Anh ta nói xong thì ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
“Em dâu, đây là thực đơn, em muốn ăn gì thì cứ chọn, hôm nay tôi mời khách” Thẩm Thanh Thu đưa thực đơn cho Đường Ngọc Sở, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp.
“Tôi sẽ chọn món đắt nhất” Đường Ngọc Sở cầm thực đơn, nghịch ngợm nhướng mày.
Thẩm Thanh Thu cười: “Em dâu thích thì tôi cũng vui vẻ”
Đường Ngọc Sở nhìn mấy người Thẩm Thanh Thu thì nụ cười trên mặt càng sâu, rõ ràng cô chỉ mới gặp bọn họ mấy lần, cũng không biết vì sao bọn họ làm cho cô cảm thấy mình và bọn họ đã quen biết rất lâu rồi, giống như người thân vậy.
Có lẽ đây gọi là duyên phận.
Mà duyên phận này bắt đầu từ cô khi cô chủ động kết hôn với Triều Dương.
-----------------------