Ngày hôm sau, Đường Ngọc Sở đi làm,
dư âm của tin tức gây xôn xao ngày hôm
qua vẫn còn, khi nhìn thấy cô sắc mặt của
mọi người hơi khựng lại, ánh mắt có chút
phức tạp và kỳ lạ.
Đường Ngọc Sở cũng biết trước sẽ có
chuyện này nên cô dứt khoát giả vờ như
không thấy và đi đến chỗ ngồi của mình.
Tống An Kỳ đến gần, tức giận mắng
cô: ‘Đường Ngọc Sở, cậu còn biết đường
quay về à, tớ còn tưởng cậu nghĩ quẩn
trong lòng rồi tự tử chứ.”
Đường Ngọc Sở bật cười: “Tớ giống
như người không biết yêu quý sinh mạng
của mình như thế sao?”
‘Không giống, nhưng cậu đột nhiên
chơi trò mất tích là không đúng, cậu có
biết tớ lo lắng thế nào không.”
Ngày hôm qua điện thoại Đường Ngọc
Sở luôn tắt máy, Tống An Kỳ đã tìm cô cả
buổi sáng, đến khi đoạn ghi âm xuất hiện
thì cô mới yên tâm.
“Xin lỗi, lần sau trước khi biến mất tớ
nhất định sẽ báo trước cho cậu.”
Đường Ngọc Sở nhoẻn miệng cười
tinh nghịch.
“Cậu thấy đùa như vậy chưa chán sao?
Thật uổng công tớ lo lắng cho cậu.”
Tống An Kỳ trợn mắt, cười mắng một
câu rồi bỗng nhiên ho dữ dội.
“Sao vậy? Cậu bị bệnh à?”
Đường Ngọc Sở thất sắc nhìn Tống An
Kỳ, vừa rồi cô không chú ý, lúc này cô mới
phát hiện sắc mặt cô ấy ửng hồng một
cách bất thường.
Tống An Kỳ lộ vẻ mặt mệt mỏi: “Hơi
nóng một chút thôi.”
“Cậu uống thuốc chưa? Cậu có muốn
xin phép về nhà nghỉ ngơi không?” Đường
Ngọc Sở cau mày, giơ tay sờ trán cô ấy.
Đúng là hơi nóng một chút những cũng
không nghiêm trọng lắm.
“Tớ uống rồi, không cần xin nghỉ đâu,
chiều nay tớ còn phải đi lấy tin nữa.” Tống
An Kỳ cười xua tay, ý bảo cô không cần
quá lo lắng.
Đường Ngọc Sở khẽ thở phào nhẹ
nhõm: “Nếu cậu thật sự không thoải mái
thì nhất định phải nói cho tớ biết.”
“Được.”
Hai người trò chuyện được mấy câu thì
Tống An Kỳ quay về chỗ làm việc của
mình.
Lúc nghỉ:ngơi giữa trưa, Đường Ngọc
Sở muốn gọi Tống An Kỳ đi ăn cơm nhưng
phát hiện cô ấy nằm sấp trên bàn, sắc
mặt ửng hồng một cách bất thường, dáng
vẻ rất yếu ớt.
Đường Ngọc Sở vội vàng đi qua sờ
trán và lập tức giật mình: “Cậu bị sốt rồi.”
‘Không sao, tớ vẫn còn cố được mà.”
Tống An Kỳ cố gắng chống người dậy,
cố họng khàn khàn nói.
“Cố cái gì mà cố? Cậu đã sốt như vậy
mà còn cậy mạnh nữa. Bây giờ tớ sẽ đi
xin nghỉ cho cậu, tớ thay cậu làm bài
Đường Ngọc Sở tức giận nói xong thì
xoay người đi tới văn phòng giám đốc.
Tống An Kỳ vội vàng kéo cô lại: “Không
cần đâu, Ngọc Sở, tớ sẽ phỏng vấn Ninh
Huyên Huyên vào chiều nay, trời cười giữ
cậu và Bùi Hằng Phúc vừa mới lắng
xuống, tớ sợ người phụ nữ kia sẽ mượn cơ
hội này sỉ nhục cậu.”
“Ninh Huyên Huyên?”
Lúc Đường Ngọc Sở nghe thấy cái tên
này thì ngẩn người, lông mày bất giác giác
nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia chán
ghét.
Ninh Huyên Huyên là ŧıểυ hoa đán
đang hot và rất có quyền thế trong nước
hiện nay, cô ta tham gia không ít phim
truyên hình và điện ảnh, nɠɵạı hình xinh
đẹp, thần thái ngút trời, là số ít những
người đẹp tự nhiên trong giới giải trí hỗn
tạp đầy rẫy những nhan sắc được phẫu
thuật thẩm mỹ.
Bên ngoài vẫn luôn đồn cô ta rất dễ
gần, không kiêu căng không gây khó dễ.
Nhưng Đường Ngọc Sở biết cô ta chỉ giả
vờ mà thôi.
Thời đại học, cô ta chính là tình địch
của cô, lúc nào cũng mơ tưởng đến Bùi
Hằng Phúc và không ít lần lén lút ngáng
chân Đường Ngọc Sở, hơn nữa cô ta là
loại phụ nữ có thù sẽ báo chứ không hề
vô hại như vẻ bên ngoài.
Năm đó, Bùi Hằng Phúc một lòng với
Đường Ngọc Sở, luôn làm như không thấy
Ninh Huyện Huyên khiến cô ta hận cô
muốn chết.
Hiện giờ, cô bị Bùi Hằng Phúc đá lại
còn ồn ào đến khó coi như vậy nên nếu
hai người gặp mặt thì chắc chắn không
tránh được bị châm chọc mỉa mai.
Đường Ngọc Sở do dự trong chốc lát.
Nếu có thể thì cô thật sự không muốn
gặp người phụ nữ kia, nhưng cô nhìn Tống
An Kỳ bị bệnh như vậy lại không đành
lòng.
Mỗi lần cô xảy ra chuyện thì Tống An
Kỳ là người đầu tiên ra mặt vì mình, hiện
tại cô ấy bị bệnh, sao cô có thể từ chối vì
chuyện này được chứ?
Đường Ngọc Sở nghĩ vậy thì cười cười,
an ủi nói: “Không sao, cậu giữ gìn sức
khỏe là được, sỉ nhục thì cứ sỉ nhục đi, chỉ
là một Ninh Huyên Huyên mà thôi, tớ còn
Sợ cô †a sao? Hơn nữa, hiện tại tớ không
phải là quả hồng mềm để cô ta có thể tùy
tiện bóp nát. Cô ta muốn ức hiếp tớ thì
cũng phải xem tớ có đồng ý hay không.”
“Nhưng…”
‘Không có nhưng nhị gì hết, tóm lại
chuyện này cứ quyết định như vậy, cậu
chờ tớ một lát, tớ giúp cậu xin nghỉ với
giám đốc, sau đó tớ đưa cậu đến bệnh
viện.”
Đường Ngọc Sở nói xong thì không đợi
Tống An Kỳ phản ứng lại đã quay đi.
Sau khi xin phép xong thì Đường Ngọc
Sở đưa Tống An Kỳ đến bệnh viện, sau đó
cô cho cô ấy ăn một ít, cho đến khi cô ấy
ngủ mới rời đi.
Đúng ba giờ chiều, Đường Ngọc Sở
đến công ty quản lý của Ninh Huyên
Huyên và vào căn phòng đã được sắp xếp
từ trước để chuẩn bị bài phỏng vấn lần
này.
Ninh Huyên Huyên vẫn chưa tới,
nhưng trợ lý của cô ta đã đến trước thông
báo cho cô: “Lịch trình của cô Ninh Huyên
Huyên đã được sắp xếp từ trước, cô chỉ
có một tiếng để đặt câu hỏi, mặt khác
chúng tôi đã thông báo trước một số vấn
đề không thể hỏi, cho nên lát nữa mong
cô tiến hành nhanh gọn lẹ.”
Xem ra người trợ lý này có thái độ vô
cùng kiêu ngạo, ngay cả giọng điệu nói
chuyện cũng cao ngạo một cách khó hiểu
khiến Đường Ngọc Sở nhíu mày nhưng
không nói gì.
Hiện tại Ninh Huyên Huyên là diễn viên
nổi tiếng, có vô số fan hâm mộ, người bên
cạnh cô ta cũng thuận thế mà lên mặt, tỏ
thái độ cao cao tại thường để nhìn người
khác cũng là điều dễ hiểu.
Đường Ngọc Sở đã lăn lộn hai năm
trong giới này nên từ lâu đã không còn
cảm thấy kinh ngạc với những chuyện như
vậy nữa. Cô nhanh chóng chỉnh sửa bản
thảo phỏng vấn và ngồi trên ghế sô pha
chờ Ninh Huyên Huyên. Khoảng mười
phút sau, rốt cuộc Ninh Huyên Huyên
cũng đi vào trong sự vây quanh của mọi
người.