CHƯNG 337: ĐỀU VÌ CÔ TA
Ra khỏi bệnh viện, Đường Ngọc Sở và Triệu Khải
Dương tự mình đi bộ đến cục cảnh sát.
Sau khi cảnh sát nghe bọn họ nói về tình
huống, liền trực tiếp lập án bắt đầu điều tra vụ
mất tích.
Mặc dù vẫn chưa tìm được bác Triệu, nhưng
Triệu Khải Dương vẫn liên tục nói cám ơn cô.
Đường Ngọc Sở biết việc bác Triệu mất tích
chắc chắn có liên quan đến mình, vậy nên đối
mặt với sự cảm kích của Triệu Khải Dương, trong
lòng cô càng thêm áy náy.
Sau khi tách khỏi Triệu Khải Dương ở cục cảnh
sát, Đường Ngọc Sở về thẳng nhà, vốn định nghỉ
ngơi một lát trước khi ăn cơm tối, nhưng không
ngờ Minh ŧıểυ ŧıểυ tới.
Không phải tới một mình, mà là kéo theo một
vali hành lý tới.
Ánh mắt Đường Ngọc Sở đảo qua vali hành lý
bên cạnh Minh ŧıểυ ŧıểυ, sau đó chuyển đến trên
mặt Minh ŧıểυ ŧıểυ, lông mày hơi nhíu lại: “ŧıểυ
ŧıểυ, cô đây là..”
“Tôi muốn ở đây một khoảng thời gian!” Minh
ŧıểυ ŧıểυ cười hì hì đáp.
Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày: “Ở đây
một khoảng thời gian? Triều Dương đồng ý sao?”
Minh ŧıểυ ŧıểυ lắc đầu: “Anh Triều Dương vẫn
chưa biết, nhưng…”
Cô ta nhướn mày với Đường Ngọc Sở: “Nhưng
chị dâu đồng ý là được rồi!”
Đường Ngọc Sở: “…”
Cô hoàn toàn không muốn đồng ý, đây là nhà
của cô và Triều Dương, nhiều thêm một kẻ có
nguy cơ tiềm ẩn, dù thế nào cô cũng không yên
tâm.
Vì vậy: “Thật xin lỗi, ŧıểυ ŧıểυ, tôi không thể
làm chủ. Cô vẫn nên đến hỏi Triều Dương đi!”
Đưa việc này giao cho Triều Dương, tin chắc
rằng anh sẽ cho mình một kết quả hài lòng.
Nghe cô nói như vậy, Minh ŧıểυ ŧıểυ lập tức
suy sụp, bĩu môi nói: “Chị dâu, chị không chào
đón tôi?”
Đường Ngọc Sở cười: “Sao tôi lại không chào
đón cô chứ! Chỉ có điều tôi không thể tự mình
làm chủ, cô vẫn phải nhận được sự đồng ý của
Triều Dương!”
Minh ŧıểυ ŧıểυ nhếch môi: “Được, vậy tôi sẽ
gọi điện thoại cho anh Triều Dương một chút!”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại di động từ trong
túi ra, gọi điện thoại ngay trước mặt Đường Ngọc
Sở.
Đường Ngọc Sở cười cười, quay người đi về
phía ghế salon trong phòng khách và ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói
của Minh ŧıểυ ŧıểυ vang lên.
“Anh Triều Dương.”
Đường Ngọc Sở quay đầu, ánh mắt rơi vào trên
người Minh ŧıểυ ŧıểυ đang nói chuyện điện thoại.
“Anh Triều Dương, em muốn chuyển đến nhà
anh ở một thời gian ngắn có được không?”
“Vì sao không được?”
Có lẽ ở đầu dây bên kia Triểu Dương đã từ chối
cô ta, chỉ thấy giọng cô ta cất cao lên.
Đường Ngọc Sở câu môi, Triều Dương sao có
thể bằng lòng để thế giới của hai người bọn họ bị
làm phiền chứ?
Nhưng Minh ŧıểυ ŧıểυ cũng không phải người
dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
“Anh Triều Dương, nếu như anh không đồng ý
cho em đến ở, vậy trở lại kinh đô em sẽ nói cho
bác Lục biết, để ông ấy sớm sắp xếp hôn lễ của
chúng ta!”
Đây là uy hiếp trắng trợn nha.
Đường Ngọc Sở nhướng mày, ánh mắ nhìn
Minh ŧıểυ ŧıểυ có chút lạnh lẽo, dùng điều này để
uy hiếp Triều Dương, cũng đủ để chứng minh tâm
tư của cô ta không hề đơn thuần.
Như vậy, cô ta cũng không thể tới ð nơi này.
Minh ŧıểυ ŧıểυ nhắc đến bác Lục, cho rằng cô
ta như vậy anh Triểu Dương sẽ ít nhiều có chút
kiêng ky để cho cô ta đến ở.
Nhưng ai biết…
“ŧıểυ ŧıểυ, trong mắt tôi, ông cụ không là gì
hết. Vậy nên, cô không cần dùng ông ấy để uy
hiếp tôi!”
Tiếp theo, không đợi cô ta nói gì, điện thoại đã
cúp máy.
Trong đôi mắt to xinh đẹp của Minh ŧıểυ ŧıểυ
viết đầy vẻ khó tin, cô ta nắm thật chặt điện thoại
di động, dù điện thoại có cấn vào đau tay, cô ta
cũng giống như chưa tỉnh lại.
Mặc dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng nhìn
thấy biểu lộ thất vọng và mất mát của Minh ŧıểυ
ŧıểυ, Đường Ngọc Sở vẫn cảm thấy âm thầm vui
mừng trong lòng.
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, lo lắng hỏi: “ŧıểυ
ŧıểυ, sao vậy? Tại sao nhìn sắc mặt lại không
được tốt vậy?”
Minh ŧıểυ ŧıểυ giương mắt nhìn về phía cô, ánh
mắt có chút u ám.
Nhìn vẻ mặt quan tâm dối trá của cô, Minh ŧıểυ
ŧıểυ chỉ cảm thấy buồn nôn, thấy mình bị anh
Triều Dương từ chối, trong lòng cô ta chắc chắn
đang vô cùng đắc ý.
Nếu không phải có cô ta tồn tại, anh Triều
Dương cũng chỉ có thể kết hôn với mình.
Đều là vì cô tai
Đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia hận ý,
Minh ŧıểυ ŧıểυ hít một hơi thật sâu, che giấu vẻ u
ám trong mắt, khóe môi nỏ một nụ cười bất đắc
dĩ: “Chị dâu, anh Triều Dương không đồng ý cho
tôi đến ðI”
Đường Ngọc Sở mấp máy môi, sau đó ấm
giọng trấn an cô ta: “Không sao, anh ấy không
muốn cho cô đến ở, nhưng không phải không cho
cô đến, sau này cô muốn đến thì đến!”
Minh ŧıểυ ŧıểυ mỉm cười: “Cám ơn chị dâu.”
Đường Ngọc Sở ôn hòa cười yếu ớt: “Không
cần nói cám ơn với tôi, dù thế nào cô cũng là em
gái của Triều Dương, mặc dù không phải em ruột,
nhưng Triều Dương cũng coi cô là em gái, vậy nên
cô cũng đừng giận anh ấy nha!”
Minh ŧıểυ ŧıểυ không phải kẻ ngốc, sao lại
không hiểu ý trong lời nói của cô chứ?
Em gái? Minh ŧıểυ ŧıểυ cưỡi lạnh trong lòng,
đây không phải là đang muốn nói cho cô ta thấy
rõ thân phận của mình sao?
“Chị dâu đa tâm rồi, tôi và Triều Dương chơi
cùng nhau từ nhỏ, tình cảm có lẽ sâu sắc hơn so
với chị nghĩ, vậy nên sao tôi lại có thể tức giận
anh Triều Dương chứ?” Minh ŧıểυ ŧıểυ cười duyên
dáng, nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được
sự lạnh lẽo lấp lóe sâu trong mắt cô ta.
“Thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi!” Đường Ngọc
Sở vẫn duy trì nụ cười ấm áp như cũ, nhưng trong
lòng lại cười lạnh.
Tình cảm tràn đầy cái cọng lông, Triều Dương
không phải chỉ coi cô ta là em gái sao.
Hai người đều im lặng một lát, sau đó Minh
ŧıểυ ŧıểυ nắm chặt rương hành lý trong tay,
hướng Đường Ngọc Sở nói: “Chị dâu, nếu Triều
Dương không đồng ý để tôi ở lại đây, vậy tôi về
khách sạn!”
“Sắp đến giờ cơm tối rồi, ăn xong hãy trở về!”
Đường Ngọc Sở đứng lên, lên tiếng giữ cô ta lại.
Minh ŧıểυ ŧıểυ cười lắc đầu: “Không cần, tôi về
khách sạn ăn.”
Đường Ngọc Sở cũng chỉ giả vờ giữ cô ta lại,
vậy nên cũng không kiên trì: “Vậy được, đi đường
cần thận!”
“Chị dâu, tạm biệt.”
Minh ŧıểυ ŧıểυ khẽ gật đầu với cô, sau đó quay
người, kéo vali hành lý rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, Đường Ngọc Sở
chậm rãi nở nụ cười nhàn nhạt.
Nói thật, nếu như cô ta không phải có tình cảm
khác tình anh em với Triều Dương, có lẽ bọn họ
có thể trở thành bạn bè.
Khẽ thở dài, Đường Ngọc Sở quay trở lại ngồi
trên ghế salon, ngừa đầu dựa vào lưng ghế, đôi
mắt ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Quá nhiều chuyện phiền lòng, dòng suy nghĩ
của cô đang hỗn loạn, vậy nên muốn yên tĩnh như
vậy, không hề suy nghĩ điều gì hết, ngây người.
Lục Triều Dương về đến nhà, nhìn thấy hình
ảnh như vậy, không thể không bật cười thành
tiếng.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn xuống, chỉ thấy
cô đang nhắm mắt lại, không biết có phải đã ngủ
thiếp đi hay không.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng gọi: “Sở Sở”
Đường Ngọc Sở đang như đi vào cõi thần tiên,
nghe được giọng nói vang lên bên tai, cô mỡ mắt
ra, đối mặt với một đôi mắt đen chứa đầy ý cưỡi.
Cô sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản
ứng lại, môi đỏ cong lên: “Triều Dương, anh đã về
rồi!”
“Ừm, anh về rồi!” Lục Triều Dương nhẹ nhàng
nói, đưa tay dịu dàng vuốt mấy sợi tóc đang xõa
xuống của cô.
“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Em đang… Nhắm mắt nghỉ ngơi.” Đường Ngọc
Sở cười cười với anh, sau đó ngồi thẳng người lên,
nói tiếp: “Hơi mệt, nên em muốn nghỉ ngơi một chút!”