So với đám người Lại ŧıểυ Lan, Đường
Ngọc Sở chỉ bị thương nhẹ, trên khuôn
mặt trắng nõn có vài vết xước, không sâu
nhưng trông rất đáng sợ.
Vì vậy lúc Lục Triều Dương nhìn thấy
mặt cô bị thương, toàn bộ biểu cảm trên
khuôn mặt lập tức thay đổi.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
“…Đánh nhau với người ta”
Trước khi trả lời Đường Ngọc Sở có
chút do dự, dù sao đánh nhau cũng không
phải chuyện tốt đẹp gì.
Lục Triều Dương cau mày, ánh mắt u
ám rơi trên khuôn mặt của cô, những vết
thương trên khuôn mặt trắng nõn và nhỏ
nhăn của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng
ghét.
“Đau không?” Anh giơ tay lên, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, trong đôi
mắt đen tràn đầy sự xót xa.
“Chỉ là một vết thương nhỏ, không quá đau.
Thấy vẻ mặt đau lòng của anh, trong
lòng Đường Ngọc Sở có chút khó chịu,
hình như từ sau khi kết hôn với anh, bản
thân luôn mang đến phiền phức, mang
đến đến phiền phức cho anh không nói,
còn khiến anh phải lo lắng cho mình.
Tâm tư hơi lay động, đưa tay lên, nắm
lấy tay anh, anh rủ mắt xuống nhìn cô.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt
anh, Đường Ngọc Sở cong môi cười:
“Triêu Dương, xin lỗi, lại khiến anh phải lo
lắng rồi.”
Đôi mắt luôn sáng ngời và gian xảo lúc
này lại vì tội lỗi mà phủ một lớp Sương mù
ảm đạm.
Nhíu mày chặt hơn, Lục Triều Dương
mím môi, lặng lẽ nhìn cô không nói gì.
Đôi mắt đen sâu như mực, không nhìn
ra suy nghĩ lúc này của anh.
Anh đang tức giận!
Đường Ngọc Sở nhạy bén nhìn ra sự
không vui trên người anh, đột nhiên có
chút hoảng loạn, vội vàng lên tiếng giải
thích: “Không phải là em cố ý đánh nhau
với người ta, là bọn họ….”
Đột nhiên anh cúi đầu xuống chiếm
lấy môi cô, chặt tất cả những lời mà cô
chưa kịp nói.
Cái lưỡi dài, nóng bỏng tiến thẳng vào,
gần như điên cuồng càn quét trong miệng
cô, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách
nào, cuối cùng quấn lấy lưỡi của cô.
Hơi thở mạnh mẽ của anh tràn ngập
mọi giác quan của cô. Cô cảm thấy nụ
hôn này khác với những nụ hôn trước đây,
rất mạnh mẽ rất điên cuồng.
Cô không có cách nào để chống cự,
chỉ có thể bám vào vai anh, buộc phải
đấm chìm trong nụ hôn như vũ bão của
anh.
Không biết qua bao lâu, đến lúc Đường
Ngọc Sở cảm thấy mình sắp chết ngạt
anh mới rời khỏi môi cô.
Trái tim của cô đập rất nhanh, rụt rè
ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngón tay của anh khẽ chạm vào đôi
môi xinh đẹp của cô, Lục Triều Dương
nhìn cô một cách chăm chú, đôi mắt đen
như mực, bên trong tràn ngập quầng sáng |
làm người khác say.
Đôi môi mỏng khẽ mở: “Em biết mình
sai ở đâu chưa?”
Giọng nói của anh vì áp chế du͙© vọиɠ
mà trở nên khàn khàn, trâm thấp, trái tim
của Đường Ngọc Sở run rẩy, hai tay nắm
chặt, cô cụp mắt xuống, lắp bắp nói: “Em
không nên đánh nhau với người ta.”
Cô vừa nói xong, cằm bị anh véo một
cái sau đó nâng lên, đối diện với ánh mắt
đen sâu thắm của anh.
“Không đúng.” Anh khẽ mở miệng.
Không đúng! Cô nhướng mày, nói thật,
lúc này đầu óc cô giống như hồ dán, ngoài
đánh nhau cô hoàn toàn không biết mình
sai ở đâu.
Nhìn thấy khuôn mặt không biết gì của
cô, anh biết cô không hề biết mình sai ở
đâu.
Thực ra cái gọi là sai lâm của cô cũng
chỉ là trong lòng anh tự tạo ra.
Anh khế thở dài, một nụ hôn nhẹ như
lông mao rơi xuống môi cô.
“Sở Sở, anh không muốn thấy em nhìn
anh với ánh mắt tội lỗi như vậy, cũng
không muốn em nói xin lỗi hoặc cảm ơn
với anh, chúng ta là vợ chồng, không phải
sao?”
Anh áp vào môi cô, khẽ thì thâm.
Chúng ta là vợ chồng, không phải sao?
Trái tim của cô có chút đau đớn vì
những lời nói của anh, cô nhìn thẳng vào
mắt anh.
Ở đó, cô nhìn thấy tình cảm sâu đậm
của anh dành cho mình.
Đôi mắt cô ươn ướt, cảm xúc mãnh
kiệt kia từ dưới đáy lòng điên cuồng trào
ra, đột nhiên lấp đầy trái tim và cả con
người cô.
“Em yêu anh.” Thì thâm một câu, sau
đó trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô
hôn lên môi anh.
Có người quen nhau 10, 20 năm, từng
cho rằng đó là yêu, sẽ bên nhau trọn đời,
nhưng cuối cùng vẫn chia lìa, trở mặt
thành thù.
Có người quen nhau không lâu, vừa
nhìn thì cho là một người đàn ông lạnh
lùng, thờ ơ, nhưng lại cho cô sự quan tâm
mà cô chưa từng có.
Cô yêu anh, là điều không cần phải
nghỉ ngờ.
Tính toán của Tô Nhã An lại bị thất bại,
lần này, sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức
này chứ.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt ngạo mạn, đắc ý
của Đường Ngọc Sở, cô ta tức giận đến
mức toàn thân run rẩy, chiếc cốc trong tay
bị năm chặt, các đốt ngón tay đều trắng
bệch.
Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc liếc
nhìn nhau, sau đó cô ta cẩn thận lên tiếng
hỏi: “Chị họ, chị làm sao vậy?”
Nghe thấy vậy, Tô Nhã An quay đầu lại,
ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Cố Ngọc
Lam.
Cố Ngọc Lam sợ đến mức hít thở
không thông, nụ cười trên khuôn mặt trở |
nên có chút miễn cưỡng, cô tạ vẫn cố hỏi:
“Có phải là vì Đường Ngọc Sở?”
“Bang!” Chiếc cốc bị Tô Nhã An dùng
lực đặt lên bàn, cô ta nghiến răng nghiến
lợi nói: “Trừ cô ta ra còn ai có thể khiến
chị không được yên ổn.”
“Cô ta đã làm gì?” Bùi Hằng Phúc lên
tiếng hỏi.
“Làm cái gì?” Tô Nhã An lạnh lùng hừ
một tiếng, chủ đề lại đột nhiên thay đổi:
“Hằng Phúc, cậu là một trong những cổ
đông của Thời Thụy, chả lẽ lại không có
một chút quyền lợi nào ở Thời Thụy?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến Bùi Hằng
Phúc rất lúng túng: “Đã xảy ra chuyện gì?
Sao đang yên đang lành lại nhắc đến
chuyện này?”
“Thẩm Tử Dục đã thêm một điều
khoản vào hợp đồng lao động của Đường
Ngọc Sở, nɠɵạı trừ chủ tịch không ai có
quyền sa thải Đường Ngọc Sở.”
“Cái gì?”
Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc nhìn
nhau.
Tô Nhã An lạnh lùng liếc nhìn bọn họ,
tiếp tục nói: “Như vậy, Thẩm Tử Dục đột
nhiên trở thành chủ tịch của Thời Thụy,
đồng thời cũng là ông chủ mới của Thời
Thụy không phải là một chuyện ngẫu
nhiên, mà là có người cố tình mua lại Thời
Thụy để bảo vệ Đường Ngọc Sở.”
“Điều này sao có thể xảy ra chứ?” Cố
Ngọc Lam không chấp nhận được phân
tích này của cô ta: “Đường Ngọc Sở có
thân phận gì, có thể có người vì cô ta mà
mua cả Thời Thụy sao?”
Cố Ngọc Lam lạnh lùng cười hai tiếng:
“Đúng là năm mơi”
Không chỉ cô ta không tin, mà Bùi
Hằng Phúc cũng không tin: “Chị họ, em
cảm thấy có lẽ chỉ là một sự trùng hợp,
nói không chừng Đường Ngọc Sở và
Thẩm Tử Dục có thỏa thuận riêng tư gì
đó”
Cảm giác vượt trội từ khi còn nhỏ
khiến Bùi Hằng Phúc không tin bên cạnh
Đường Ngọc Sở có một người đàn ông lợi
hại và ưu tú hơn anh ta.
Tô Nhã An nhìn bọn họ, khẽ thở dài:
“Chị cũng hi vọng mình nghĩ nhiều. Nhưng
nếu như phía sau Đường Ngọc Sở thật sự
có người bảo vệ cô ta, thì thân phận chắc
chắn chúng ta không thể coi thường.”
Đây cũng là điều mà Tô Nhã An lo
lăng.
Cô ta vừa nói xong, Cố Ngọc Lam và
Bùi Hăng Phúc cũng không khỏi cảm thấy
lo lắng, nghĩ kỹ lại, từ khi bọn họ đối phó
với Đường Ngọc Sở, không nói đến
chuyện lần nào cũng thất bại, còn làm
hoen ố thanh danh của chính mình.
Nếu như nói là Đường Ngọc Sở thông
minh, cô cũng không thể lần nào cũng
trốn thoát thành công.
Lễ nào thật sự giống như chị họ nói,
có người ở phía sau bảo vệ cô?
Không được, tuyệt đối không thể để
Đường Ngọc Sở đắc ý như vậy.
Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong
đầu Cố Ngọc Lam, cô ta cắn môi, sau đó
nói: “Chị họ, em cần sự giúp đỡ của chị.”