Đến giờ nghỉ trưa, Đường Ngọc Sở ăn
một bữa cơm với Lục Triều Dương như đã
hẹn.
Sau khi ăn xong, cô vừa trở lại công ty
thì cấp trên lập tức giao cho cô một
nhiệm vụ phỏng vấn.
Tần Ý Tiêm – Thiên hậu nổi tiếng trong
giới giải trí tới thành phố Bắc Ninh để
quay quảng cáo. Cô ta chỉ ở lại thành phố
này có hai ngày, hành trình rất gấp nhưng
vẫn đồng ý cho Thời Thụy nửa giờ phỏng
vấn.
Bởi vậy cấp trên yêu cầu, bất kể làm
thế nào cũng phải moi được một vài tin
tức có liên quan tới bộ phim mới từ trong
miệng của Tần Ý Tiêm.
Với người có giá trị như Tần Ý Tiêm,
chỉ tùy tiện mấy chuyện nhỏ cũng có thể
trở thành tiêu đề, mà phần lớn những tiêu
đề này đều đắt giá.
Đường Ngọc Sở nhận được nhiệm
vụ, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi
bất lực.
Trước đây cô từng để lộ ra một
scandal của Tần Ý Tiêm, bị Tần Ý Tiêm
hận muốn chết. Lần này cô đi phỏng vấn
cô ta, nhất định sẽ bị mất mặt.
Ba giờ chiều, Đường Ngọc Sở dựa theo
địa chỉ do công ty đưa để đi tới nơi Tân Ý
Tiêm quay phim quảng cáo.
Ở đây là khu danh lam thắng cảnh tự
nhiên trong thành phố Bắc Ninh, tổng thể
xung quanh là nước trong núi xanh, bởi vì
vị trí của nó nằm ở nɠɵạı ô thành phố, bên
cạnh còn có khu biệt thự nổi tiếng nên có
không ít bộ phim truyền hình, còn cả quay
quảng cáo đều sẽ tới bên này lấy cảnh.
Tần Ý Tiêm quay chính là quảng cáo
trang sức, đoàn làm phim mời rất nhiều vệ
sĩ tới đây để bảo vệ, đê phòng đồ trang
sức bị đánh cắp.
Khi Đường Ngọc Sở đến đây, Tần Ý
Tiêm đang mặc một chiếc váy cưới, ngồi
trong một chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ
tạo dáng.
Trên người cô ta đeo rất nhiều đồ
trang sức đắt tiền, có dây chuyền, nhấn,
vòng tay, vòng tai, vương miện, toàn thân
thoạt nhìn lập lòe ánh sáng, đường cong
trên cơ thể tuyệt đẹp được phác họa ra
làm ánh mắt của không ít nhân viên xung
quanh đều sáng lên.
Sau khi Đường Ngọc Sở ở bên bờ nhìn
một lúc, lại đi thẳng qua tìm trợ lý của Tân
Ý Tiêm để nói rõ chuyện phỏng vấn.
“Thời Thụy không còn ai sao? Sao có
thể phái cô tới chứ? Công việc của Ý Tiêm
nhà chúng tôi rất bận rộn, lại không muốn
gặp một số người làm ảnh hưởng tới tâm
trạng. Nếu Thời Thụy không có phóng
viên nào khác, vậy phiền cô về đi, chúng
tôi không chấp nhận cuộc phỏng vấn lần
này.”
Lý ŧıểυ Nam – trợ lý của Tần Ý Tiêm
nói chuyện đặc biệt không khách sáo,
mắng thẳng thừng vào mặt Đường Ngọc
Sở, rất rõ ràng vẫn còn nhớ mối hận trước
kia.
Đường Ngọc Sở không khỏi khẽ nhíu
mày, cố kiên nhẫn nói: “Cô Lý, từ công ty
chúng tôi đến đây cũng mất bốn mươi
phút đi đường. Nếu cô muốn đổi người
cũng không sao. Nhưng cô Tần Ý Tiêm có
nhiều thời gian như vậy sao? Nếu không
có, vậy còn không bằng hợp tác với tôi.”
“Hừ, ai biết cô có thể viết tin tức linh
tỉnh gì gây bất lợi cho Ý Tiêm không. Dù
sao chuyện này không thể thương lượng,
hoặc là cô đi, hoặc là đừng phỏng vấn
nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lý ŧıểυ Nam nói xong cũng không chờ
Đường Ngọc Sở trả lời, đã hất mặt rời đi.
Đường Ngọc Sở bĩu môi, dường như
đã sớm đoán được kết quả này, nên
không còn cách nào đành phải đi gọi điện
thoại cho một số phóng viên phía dưới,
bảo các cô ấy tới thay mình.
Nhưng điều làm cô không ngờ được
chính là cấp dưới vẫn thường do cô quản
lý lại đồng loạt từ chối cô.
Cô hỏi thăm nguyên nhân thì tất cả
mọi người trả lời: “Xin lỗi Phó giám đốc,
tổng giám đốc phái chúng tôi làm nhiệm
vụ khác, chúng tôi không qua được đâu.”
Đường Ngọc Sở cuối cùng đã hiếu.
Hóa ra chuyện cô tới phỏng vấn Tân Ý
Tiêm là do Tô Nhã An sắp xếp.
Người phụ nữ kia cuối cùng đã không
nhịn được mà ra tay rồi sao? Cô ta biết cô
và Tần Ý Tiêm từng có mâu thuẫn, cho
nên cố ý đưa mình tới cho Tân Ý Tiêm sỉ
nhục.
Quả nhiên là tính toán giỏi đấy!
Nhưng Đường Ngọc Sở cô làm sao có
thể dễ bị đuổi đi như vậy được?
Đường Ngọc Sở cười lạnh một tiếng,
lại tìm đến Lý ŧıểυ Nam: “Cô để cho tôi
gặp mặt Tần Ý Tiêm một lần đi!”
Lý ŧıểυ Nam liếc nhìn Đường Ngọc Sở
với vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Ý Tiêm là người
cô nói gặp là có thể gặp được sao? Không
phải tôi đã nói là không chấp nhận để cô
phỏng vấn à? Sao cô còn chưa đi thế?”
“Tôi cũng chỉ muốn hoàn thành công
việc của tôi thôi, vẫn mong cô Lý châm
chước một chút.”
Đường Ngọc Sở rất cố gắng kiên nhẫn
nói.
Lý ŧıểυ Nam lại lập tức nổi giận: “Sao
con người cô đáng ghét như vậy nhỉ? Cô
có tin tôi gọi điện thoại đến công ty các
cô để kiện cô không?”
Một câu uy hiếp đã hoàn toàn mài hết
tính tình tốt đẹp của Đường Ngọc Sở.
‘Cô Lý, hi vọng cô có thể chịu trách
nhiệm cho quyết định này của cô, đừng
bởi vậy mà hại Tần Ý Tiêm mới tốt.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lý ŧıểυ Nam nghe được lời nói đột
nhiên này của Đường Ngọc Sở thì sắc mặt
không ngừng thay đổi.
“Tôi biết chuyện không tiếp nhận
phỏng vấn là ý của Tần Ý Tiêm . Nhưng
làm phiền cô đi chuyển lời với cô ấy, tôi
muốn làm một vụ giao dịch với cô ấy. Chỉ
cần cô ấy nhận lời để tôi phỏng vấn, vậy
tôi sẽ đưa cho cô ấy một tin tức, bảo đảm
sẽ không để cho cô ấy phải chịu thiệt
đâu.”
Gương mặt Đường Ngọc Sở bình tĩnh nói.
Lý ŧıểυ Nam lại lập tức nổi giận: “Sao
con người cô đáng ghét như vậy nhỉ? Cô
có tin tôi gọi điện thoại đến công ty các
cô để kiện cô không?”
Một câu uy hiếp đã hoàn toàn mài hết
tính tình tốt đẹp của Đường Ngọc Sở.
‘Cô Lý, hi vọng cô có thể chịu trách
nhiệm cho quyết định này của cô, đừng
bởi vậy mà hại Tần Ý Tiêm mới tốt.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lý ŧıểυ Nam nghe được lời nói đột
nhiên này của Đường Ngọc Sở thì sắc mặt
không ngừng thay đổi.
“Tôi biết chuyện không tiếp nhận
phỏng vấn là ý của Tần Ý Tiêm . Nhưng
làm phiền cô đi chuyển lời với cô ấy, tôi
muốn làm một vụ giao dịch với cô ấy. Chỉ
cần cô ấy nhận lời để tôi phỏng vấn, vậy
tôi sẽ đưa cho cô ấy một tin tức, bảo đảm
sẽ không để cho cô ấy phải chịu thiệt
đâu.”
Gương mặt Đường Ngọc Sở bình tĩnh
một điếu thuốc rồi rít một hơi đầy vẻ
quyến rũ, lúc này mới chuyển tầm mắt
đến trên người Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Tiếp nhận
cuộc phỏng vấn của tôi để đổi lại một
scandal của cô.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Bầu không khí trong phòng nghỉ đột
nhiên đông cứng lại, vẻ mặt Tần Ý Tiêm
có phần lạnh lùng, trừng mắt nhìn Đường
Ngọc Sở.
Mấy người trợ lý bên cạnh cô ta cũng
nhìn cô với vẻ mặt có phần không tốt.
Đường Ngọc Sở mỉm cười lắc đầu:
“Các người khỏi phải nhìn tôi như vậy.
Scandal của cô đâu phải do tôi chụp. Tôi
chỉ nhận được một tin đồn nhỏ, có một
phóng viên nắm scandal của cô trong tay,
đang tìm cách bán đứt với giá cao cho
truyền thông các nơi. Về phần nội dung,
không nói sẽ khiến cho cô thân bại danh
liệt nhưng ít ra cũng gây cho cô rất nhiêu
rắc rối. Thế nào? Giao dịch này có lời
chứ?”
“Cô nói vậy là tôi có thể tin được sao?”
Tần Ý Tiêm bóp chặt mẩu thuốc lá
trong tay, vẻ mặt tối tăm lại không ngừng
biến đổi, hỏi.
Đường Ngọc Sở nhún vai: “Trong giới,
uy tín của tôi chắc không đến mức tệ như
vậy chứ?”
Tần Ý Tiêm cắn môi dưới: “Có thể nói
cho tôi biết là ai không?”
“Đây là danh thiếp của anh ta.”
Đường Ngọc Sở rất sảng khoái, đưa
luôn danh thiếp tới.
Tần Ý Tiêm nhận lấy và liếc nhìn rồi
lập tức đưa cho Lý ŧıểυ Nam, sau đó nháy
mắt với cô ta.
Lý ŧıểυ Nam gật đầu, nhanh chóng rời
khỏi phòng nghỉ.
“Bây giờ, có thể phỏng vấn được
chưa?”
“Xin mời!”
Lần này Tần Ý Tiêm thật ra không tỏ ra
cao giá, rõ ràng cô ta cũng biết mình
không thể được voi đòi tiên.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất nhanh,
Đường Ngọc Sở đưa ra câu hỏi đặc biệt
có kỹ xảo, vừa không khiến cho người ta
thấy khó chịu lại có thể cân nhắc tìm
được một số trọng điểm từ trong miệng
đối phương.
Nửa giờ ngắn ngủi, Tần Ý Tiêm đã bị
Đường Ngọc Sở lừa được rất nhiều tin tức.
Đến khi kết thúc công việc, Tân Ý Tiêm
đột nhiên nói: “Nếu không phải trước đó
cô làm lộ scandal của tôi, tôi rất sẵn lòng
trở thành bạn của cô.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Trong
cùng một giới thì khó tránh khỏi sẽ có
chút ân oán. Mặc dù tôi làm nghề này mới
hơn hai năm nhưng không thiếu người bắt
tay giảng hòa với tôi. Cho nên tôi rất được
hoan nghênh trong giới giải trí đấy.”
Tần Ý Tiêm gật đầu, do dự một lát mới
lại nói: “Lần sau, nếu lại có scandal liên
quan tới tôi thì làm phiền cô nói sớm với
tôi một chút, đừng thoáng cái đã đăng ra
ngoài.”
“Có thể, nhưng cô phải lấy tin tức khác
để trao đổi đấy!” Đường Ngọc Sở cười híp
mắt nói.
“Cô khôn khéo như vậy, sao không đi
làm kinh doanh đi?”
Tần Ý Tiêm tức giận trừng mắt với cô,
hơi phiền não nói: “Đi nhanh đi, tôi nhìn cô
lại thấy phiền.”
“Lần sau gặp.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười và phất tay
với cô ta, xoay người lại muốn rời đi.
Trước khi đi, Tần Ý Tiêm còn nói thêm
một câu: “Thật ra, hôm nay cô vốn không
có cách nào bình yên rời đi như thế.
Nhưng nể tình cô nói cho tôi biết tin tức,
tôi báo cho cô một tiếng, cẩn thận tổng
giám đốc của công ty cô. Ban đầu cô ta
tính vu oan cho cô trộm trang sức đấy.”
Bước chân của Đường Ngọc Sở
thoáng dừng lại nhưng không quay đầu,
chỉ mỉm cười: “Cảm ơn đã nói cho tôi
biết!”