Người phụ nữ đó không hố là diễn viên
đang nổi tiếng ở trong giới, bước ra khỏi
cửa thì che chắn đội mũ, mặc quần áo
rộng rãi đơn giản, thời thượng nhưng cũng
không mất đi sự kín tiếng, dáng người
xinh đẹp trực tiếp biến mất, vóc dáng có
sự thay đổi lớn, nếu như không phải bởi vì
quen thuộc với giọng nói của cô ta, có lẽ
là Đường Ngọc Sở cũng nhận không ra.
Lúc mà nhìn thấy người phụ nữ này, |
Tống An Kỳ không hề bày ra sắc mặt tốt.
Trước đó Tần Mạn Ny đã bắt cóc
Đường Ngọc Sở, hại chút nữa cô bị hủy
lÑ hoại, trong lòng của Tống An Kỳ vẫn luôn
nhớ kỹ, mà Ninh Huyên Huyên này lại là
người bạn tốt của Tần Mạn Ny. Dưới cái
nhìn của cô ấy, hai người phụ nữ này đều
là cá mè một lứa, loại người này có thể
cách bao xa thì cứ cách bấy nhiêu xa,
tránh khỏi ngày nào đó thuyền bị lật.
“Đường Ngọc Sở, có thể nói chuyện
với cô được không?”
Không nhìn vào hành động đang trợn
trắng mắt của Tống An Kỳ, Ninh Huyên
Huyên nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc
Sở, thái do lại có chút ôn hòa.
Đường Ngọc Sở hờ hững lườm cô ta
một cái, nói: “Tôi và An Kỳ muốn đi ăn
cơm trưa, nếu như cô Ninh không ngại thì
có thể đi cùng.”
Ngụ ý là, trong mắt của cô chuyện ăn
cơm đối với cô mà nói cực kỳ quan trọng,
còn chuyện của cô Ninh nhà cô không hề
quan trọng tí nào.
Sắc mặt của Ninh Huyên Huyên hơi
khó coi một chút, nhưng mà hình như cô
ta thật sự rất muốn nói chuyện cùng với
Đường Ngọc Sở. Sau khi im lặng một lúc,
lại nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi thôi, đi đến
phía đối diện chọn một căn phòng đi.”
Ba người bọn họ cùng nhau đi đến
một nhà hàng cơm tây ở phía đối diện, bởi
vì thân phận của Ninh Huyên Huyên đặc
biệt, cho nên phải chọn một phòng bao.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đi đến
ghi món cho bọn họ, trong lúc chờ đồ ăn,
Đường Ngọc Sở mới miễn cưỡng liếc mắt
nhìn Ninh Huyên Huyên một cái, nói: “Nói
đi, muốn tìm tôi để nói chuyện gì?”
“Muốn nói chuyện liên quan đến Tần
Mạn Ny với cô.”
Ninh Huyên Huyên tháo khẩu trang và
kính râm của mình xuống, cũng không
quanh co lòng vòng.
Đường Ngọc Sở giống như đã dự đoán
từ trước, không khỏi nâng khóe môi giễu
cợt nói: “Tần Mạn Ny, cô ta cũng không
phải là bạn bè của tôi, có cái gì để nói với
nhau đâu chứ?”
“Ngọc Sở, hai người chúng ta quang
ninh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Man Ny dột nhiên bị bất, tội danh lại dính
líu đến việc bắt cóc, tôi đã biết toàn bộ
quá trình. Nhưng mà chuyện này là do cô
sai, cô là phóng viên, đầu tiên là rút mất
đại ngôn quảng cáo, lại vạch trần đời tư
của người ta, Mạn Ny chỉ là trả thù thôi, cô
làm như thế này là bóp chết cô ấy, cả một
đời của cô ấy đều sẽ bị hủy hoại hoàn
toàn. Cô không cảm thấy thủ đoạn của cô
quá độc ác hay sao?”
Ninh Huyên Huyên ngồi ở trước mặt
của Đường Ngọc Sở, thẳng thắng chỉ trích,
ánh mắt hiện ra vẻ rét lạnh thấu xương.
Đường Ngọc Sở nhìn thấy như vậy, lập
tức cười nhạo không thôi: “Ninh Huyên
Huyên, cô lấy thân phận gì để đến chất
vấn tôi vậy? Lấy thân phận là bạn bè tốt
của Tân Mạn Ny hả? Nếu như đúng như
thế, vậy thì tôi muốn hỏi cô, từ đầu đến
cuối con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đã
tung chuyện đời tư của Tần Mạn Ny ra?
Cô có chứng cứ gì không? Nếu như không
có, mong cô hãy dừng cuộc tranh cãi vô lý
của cô lại đi.”
“Hơn nữa, Tân Mạn Ny bắt cóc tôi là
sự thật, cho dù là nguyên nhân gì thì cô ta
cũng đã phạm tội rồi, chuyện này có
muốn trách thì cứ trách bản thân của cô
ta không làm rõ ràng người đã tung đời tư
của cô ta. Cô không có tư cách gì chỉ trích
tôi, lúc mà cô ta bắt cóc tôi cũng đã ôm
tâm tư hủy hoại tôi hoàn toàn, cho nên dù
là cả đời của cô ta đã bị hủy thì đó cũng
chí là do cô ta gieo gió gặt bão, không thể
trách bất kỳ người nào được.”
Lời nói của Đường Ngọc Sở sắc bén,
khiến cho người ta không có chỗ để phản
bác.
lông mày của Ninh Huyên Huyên
không khỏi nhíu lại: “Ý của cô là tin tức đó
không phải do cô đã tung ra?”
“Có lúc nào mà cô nhìn thấy tôi tung
tin tức của người ta ra thì lại ẩn danh
không? Tần Mạn Ny là nhân vật của công
chúng, cuộc sống cá nhân của cô ta
không nề nếp, bị phóng viên theo dõi thì
đó cũng là chuyện bình thường. Ở trong
nước có nhiều phóng viên như vậy, cũng
không phải chỉ có một mình tôi, người lợi
hại hơn tôi còn có rất nhiều nữa kìa. Nếu
như điều tra mà các người cũng không
chịu điều tra, trực tiếp đổ tội danh lên trên
đầu của tôi, căn bản chính là muốn gán tội
cho người khác.”
Đường Ngọc Sở nói lời này rất hùng
hồn, tính cách của cô luôn dám yêu dám
hận, cầm lên được thì cũng bỏ xuống
được. Là do cô làm thì đương nhiên cô sẽ
thừa nhận, nhưng mà không phải cô làm,
có cứng rắn muốn đổ trên đầu của cô thì
tuyệt đối không thể nào được.
Có vẻ là Ninh Huyền Huyên cũng biết
Đường Ngọc Sở là người như thế nào, có
HN điều đối với co, trong lòng cũng có chất
vấn.
Chuyện này thật sự chẳng lẽ do Tần
Mạn Ny tự mình làm sai rồi à?2
Thế nhưng bộ dạng ai oán độc đoán
đó của Tần Mạn Ny cũng không giống như
là nói dối…
Nghĩ đến cái này, Ninh Huyên Huyên
không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
Một người là bạn tốt của cô ta, một
người khác là Đường Ngọc Sở, lần nào cô
ta đối mặt cũng đều sẽ cảm giác không
thể ứng phó được, thật sự khiến cho
người ta cảm thấy bất lực. –
Cho dù nói như thế nào thì chuyện
này cũng đã qua rồi, có thể bỏ qua không?
Mạn Ny cũng đã trả một cái giá mà cô ấy
đáng phải trả, chỉ sợ là cô ấy cũng không
còn chỗ đứng trong giới giải trí rồi, làm
người hãy chừa một đường lui, chừa cho
cô ấy một đường lui đi.”
Ninh Huyên Huyên vừa mới nói lời này,
vẻ trào phúng ở trên mặt của Đường Ngọc
Sở càng đậm hơn.
Người phụ nữ này đơn giản chính là
muốn đến để nói thay cho Tân Mạn Ny.
Đối với thái độ vừa mới bắt đầu chất
vấn mình của cô ta, cô cũng sẽ không
đồng ý.
So với Đường Ngọc Sở, phản ứng của
Tống An Kỳ trực tiếp hơn nhiều, cười to ba
tiếng tại chỗ: “Ha ha ha, Ninh Huyên
Huyên, cô tưởng Ngọc Sở là kẻ ngu hả?
Loại phụ nữ độc ác giống như là Tân Mạn
Ny, ngay cả chuyện bắt cóc như thế này
mà cũng có thể làm được, ngồi tù thì cũng
đáng lắm đó. Mặt khác, tôi cảm thấy cô
cũng đừng có nói chuyện dễ nghe như
vậy, cái gì mà làm người thì phải chừa
đường lui, tối ngày hôm đó Tân Mạn Ny
gọi người bắt cóc Ngọc Sở, vậy mà còn
kêu bốn tên lưu manh tới, lúc đó cô ta có
chừa đường lui không, hoàn toàn không
“Tôi thật sự không biết cô lấy da mặt
dày tới từ đâu mà có thể nói ra mấy lời
như vậy, nhưng mà tôi có thể rất không
khách khí mà nói cho cô biết, muốn để
cho Ngọc Sở bỏ qua như vậy, chết cũng
không thể, Tần Mạn Ny bị như thế hoàn
toàn đáng đời cô ta.”
Ninh Huyên Huyên nghe thấy Tống An
Kỳ nói mấy lời không khách khí như vậy,
sắc mặt lập tức thay đổi: “Tống An Kỳ, cô |
đừng có quá đáng.” |
Tống An Kỳ nhếch miệng, khịt mũi coi
thường, nói: “Là do cô không nên quá
đáng mới đúng chứ, đúng là vật hợp theo
loài, người chia theo nhóm, quả thật là
cực phẩm mà.”
“Thôi được rồi, cô Ninh, nếu như cô
vẫn cho rằng là do tôi sai, vậy thì tôi chỉ có
thể nói cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mời cô
đi cho, hôm nay cuộc nói chuyện của
chúng ta cũng kết thúc ở đây, chuyện Tần
Mạn Ny có sống hay chết thì cũng không
liên quan gì đến tôi, sau này mong cô
đừng đến làm phiền tôi nữa, cảm ơn.”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Ngọc
Sở trầm xuống, trực tiếp ra lệnh đuổi
khách.
Đối với người phụ nữ Ninh Huyên
Huyên này, cô cũng không có cảm tình gì,
có thể trò chuyện với cô ta lâu như vậy đã
là rất tốt rồi.
“Được, Đường Ngọc Sở, cô nhớ kỹ
những lời nói ngày hôm nay cho tôi, tôi
thật sự muốn nhìn xem cô còn có thể kiêu
ngạo như vậy bao lâu nữa.”
Sắc mặt của Ninh Huyên Huyên âm
tình bất định trừng mắt Đường Ngọc Sở,
cuối cùng cũng chỉ có thể oán hận mà cắn
răng đi khỏi.