Chớp mắt, thời gian đã tới bảy giờ tối,
tiệc năm của Thời Thụy cũng mở màn
hừng hực khí thế.
Tối đó, hiện trường tiệc năm được
bố trí ánh đèn lấp lánh, xinh đẹp
đường hoàng, hoa tư, rượu vang đỏ,
bánh ngọt, tiếp tân chuyên tiếp đãi
khánh quý dẫn hềt minh tỉnh này tới
minh tinh khác tờ ngoài vào.
Những người này, có ŧıểυ hoa đán
đang hot, cũng có diễn viên gạo cội,
càng có nhân vật cấp thiên vương
thiên hậu.
Mỗi người họ sửa soạn lộng lẫy,
mặc lễ phục nhãn hiệu nổi tiếng quý
giá, huy hoàng chói mắt, mỗi lần
bước vào, đều dẫn tới sự chú ý của
mọi người.
Hội trường đông nghịt người, thanh
niên tài tuấn và mỹ nữ cầm sâm panh,
mặc lễ phục, đừng cười nói giòn giã,
nhìn ngôn hành cử chỉ của họ, không
hề thua kém người trong xã hội
thượng lưu.
Đường Ngọc Sở tồi nay cũng cần
thận sửa soạn rnệt phen.
Tóc dài buộc cao, càng thêm đoan
trang, hoa tai lấp lánh, trang
điểm nhạt tinh tế, phối với bộ lễ phục
trắng đen đơn giản, thanh thuần mà
không mất đi quyến rũ, cao quý lại
không mất đi khiêm tốn, mâu thuẫn
lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Những phụ nữ có mặt ở hiện
trường tối nay dường như dùng hết
thủ đoạn toàn thân để tranh đấu,
trong đó không thiếu người gợi cảm,
người quyến rũ, người nóng bỏng,
người thanh thuần, người đáng
yêu…Đường Ngọc Sở lại sửa soạn
đơn giản, nhưng vì khí chất xuất
chúng, nhìn cũng có chỗ đặc biệt của
riêng cô.
Điểm này, từ việc không ngừng có
ánh mắt từ những người từ xung
quanh rơi lên người cô.
Trong đó, còn có thể thấy sự kinh
diễm trong ánh mắt một số đàn ông,
thậm chí có chút rục rịch muốn động,
có kích động thử tiến đến bắt chuyện.
“Người tới hôm nay thật nhiều.”
Nhìn một vòng hiện trường, Tống
An Kỳ cũng mặc bộ lễ phục nhỏ, đi tới
cạnh Đường Ngọc Sở.
Ánh mắt hai người đều nhìn cửa,
khách tới ùn ùn không dứt, ánh sao
lấp lánh, từ đây có thể thấy, nhân
mạch của Thời Thụy ở giới giải trí
cũng không thể xem thường.
“Là rất nhiều, vị trí lắp camera bên
tường ký tên hẳn đủ đi?”
“Đủ rồi, lúc nãy lại điều hai máy
tới…Hử?”
Tống An Kỳ đang nói, ánh mắt nhìn
cửa vào đột nhiên ngưng trệ, kinh
ngạc.
Đường Ngọc Sở nghe thấy, nghỉ
hoặc nhìn theo ánh mắt cô ấy.
Chỉ thấy chỗ lối vào hội trường, lại
xuất hiện hai bóng người.
Đó là hai người phụ nữ sửa soạn rất
cần thận. Hai người một trước một
sau bước vào, người phía trước, mặc
lễ phục màu đỏ khoét chữ V sâu, thiết
kế trễ ngực khiến phần tuyết trắng
trước ngực cô ta càng thêm rõ ràng,
vòng eo ma quỷ, theo bước chân mà
lộ ra quyến rũ phong tình, nghiễm
nhiên là một vưu vật gợi cảm.
Về phần người phía sau, mặc lễ
phục bó sát màu tím, trang điểm tinh
xảo, vóc dáng lồi lõm gợi cảm, ngũ
quan có chút yêu kiều, cũng là một
mỹ nữ khó gặp.
Hai người này đều có chút danh
tiếng ở giới giải trí, hơn nữa được liệt
vào tên ŧıểυ hoa đán, còn là bạn tốt
trong giới mọi người đều biết…Ninh
Huyên Huyên và Tần Mạn Ny!
“Ha ha, oan gia ngõ hẹp, xem ra tối
nay có náo nhiệt rồi.”
Đường Ngọc Sở híp mắt, biểu cảm
có chút đùa cợt.
“Nếu Cố Ngọc Lam cũng ở đây,
đám tiện nhân này xem như tụ đủ rồi.”
Tống An Kỳ cũng theo cười lạnh, vì
Đường Ngọc Sở, cô cũng có chút tâm
trạng cùng căm thù với những người
này.
Đường Ngọc Sở gật đầu, vừa muốn
mở miệng, ánh mắt lại chuyển, lại
nhìn về phía cửa náo nhiệt: “Thật sự
bị cậu nói trúng rồi, hầy, tới rồi…”
Lời vừa nói ra, đã thấy lại có hai
bóng dáng xuất hiện ở lối vào, một
nam một nữ.
Nam ôn nhuận như ngọc, nữ xinh
đẹp nóng bỏng, tư thái hai người thân
thiết vòng tay xuất hiện trong ánh
mắt mọi người.
Chính là Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc!
“Một lần nhìn thấy nhiều khuôn mặt
khiến người ta chán ghét như vậy, cứ
cảm thấy rất ủy khuất cho hai chúng ta.
Ánh mắt lướt nhìn mấy người đó,
Tống An Kỳ không nhịn được cảm
thán một tiếng.
Đường Ngọc Sở bị lời nói của cô ấy
chọc phì cười, lại rất tán thành gật
đầu: “Là rất ủy khuất.”
Tống An Kỳ bất đắc dĩ liếc cô:
“Được rồi, đừng quản họ nữa, đi thôi,
chúng ta tới bên kia ăn chút, bận cả
buổi chiều, cơm tối còn chưa ăn đâu!”
“Ừ, mình cũng có chút đói rồi.”
Đường Ngọc Sở thu lại ánh mắt,
cũng không cự tuyệt, theo Tống An
Kỳ rời di.
Hai người vừa đi, Ninh Huyên
Huyên và Tần Mạn Ny bên kia cũng
dời ánh mắt sang: “Hắc, tình địch cũ
đâu, gần đây dường như danh tiếng
đang thịnh, không đi tới chào hỏi?”
“Không hứng thú, người phụ nữ đó
không phải đèn cạn dầu.”
Ninh Huyên Huyên lắc đầu, sắc mặt
hời hợt, trên thực tế, trong lòng cô ta
lại rất bài xích trực tiếp đối đầu với
Đường Ngọc Sở.
Lúc phỏng vấn lần trước, cô ta đã
kiến thức sự lợi hại của Đường Ngọc
Sở, người phụ nữ đó, sau khi làm ký
giả, ngày càng khó chơi, Ninh Huyên
Huyên cảm thấy, chủ động xông tới
tìm phiền phức, không phải là một
hành động thông minh.
Dạy dỗ của Cố Ngọc Lam, còn đầy
máu me bày ở đó.
“Sợ cái gì, một ký giả nho nhỏ, dù
cô ta có khả năng, cũng không có
cách nào giương oai ở đây. Hơn nữa,
cậu xem phía sau ai tới?”
Tần Mạn Ny cười chỉ Bùi Hằng
Phúc và Cố Ngọc Lam ở sau lưng:
“Người phụ nữ ngu ngốc họ Cố đó,
bây giờ hận Đường Ngọc Sở muốn
chết, nói không chừng tiệc năm tối
nay của Thời Thụy, sẽ rất vui đâu.”
“…Nghe cậu nói vậy, mình cũng có
chút hứng thú rồi. Nhưng trước đó, đi
chào học trưởng một tiếng trước đi.”
Ninh Huyên Huyên cười, đi về phía
Bùi Hằng Phúc, đáy mắt lộ ra mê
luyến khó nói thành lời.
“Học trưởng.”
Rất nhanh, Ninh Huyên Huyên đã
đứng trước mặt Bùi Hằng Phúc và Cố
Ngọc Lam vừa tới, khóe miệng mỉm
cười, nhìn hiền dịu nhã nhặn.
“Huyên Huyên, em cũng tới?”
Bùi Hằng Phúc cười lại, đồng thời
lại gật đầu với Tần Mạn Ny bên cạnh
Ninh Huyên Huyên, xem như chào hỏi.
“Bùi tổng, đã lâu không gặp, vẫn
đẹp trai như vậy, khó trách Ninh Ninh
nhà chúng tôi luôn nhớ mãi không quên!”