Hoa Thiên Tuyết cựa quậy, cố thoát khỏi vòng tay lạ lẫm của ai đó, mở choàng mắt, cô không mấy kinh ngạc khi Mặc Nghiêm thản nhiên ôm cô, có lẽ cô cũng đoán được khi đôi mi hé mở. Mặc Nghiêm chào Thiên Tuyết bằng nụ cười ôn hòa, anh yêu thương hôn lên vầng tráng bóng loáng của cô, nhẹ nhàng như làn gió ban mai, anh khẽ động người ngồi dậy nhưng ánh mắt vẫn âu yếm nhìn cô đầy tình cảm.
Ngước nhìn lên đồng hồ lớn trên tường, cô trừng mắt bất động, đã hơn hai giờ chiều mà Hạ Vũ vẫn chưa đưa cô đi khỏi đây sao? Cuối cùng hắn có biết cô đang bị mất tích không vậy? Lòng chùng sâu, cảm giác buồn lan tỏa khắp tâm hồn cô, chưa bao giờ Tuyết thèm nghe giọng nói của Hạ Vũ như thế cả.
- Dậy thôi, em cần ăn Yên Nhi à.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, thoáng nhớ về tối qua, cô đưa mắt chất vấn hỏi anh:
- Hôm qua anh thuốc cho tôi ngủ sao?.
Anh mỉm cười nhẹ, khuôn mặt hiền hòa, ấm áp như chàng trai thư sinh lạc vào cảnh mộng đẹp, anh chiều chuộng vén những sợi tóc mai đang nằm loạn bên má cô ra sau vành tai:
- Em vẫn thường mất ngủ mà Yên Nhi, em cần có thuốc an thần cùng bữa ăn.
Ngưng lại hơi thở, tâm thức cô muốn quát lớn lên với tên bệnh hoạn này rằng cô không phải Yên Nhi của hắn, cơ mà cô đang mang thai liệu uống thuốc có ảnh hưởng đến bảo bảo không đây? Mắt hạnh tức giận, cô liếc anh một cách vô tội vạ, giọng lãnh đạm ngân vang:
- Em không còn mất ngủ nữa, nên không cần đâu.
Thở hắt ra, cô cố nuốt cục tức vào lòng và tự nhủ:
Không trách người bệnh, không được phân bua với người tâm trí không bình thường.
Chớp nhẹ mi tiệp, anh gật đầu ngụ ý đã hiểu cô muốn nói gì, nắm tay cô vào nhà vệ sinh, Tuyết trừng mắt nhìn Nghiêm, anh ta đang định làm gì cô thế này, cô không nói nên lời được, cứ mở mắt nhìn anh một cách bất định. Và rồi khi anh quay lưng lại nhìn thẳng vào cô, Mặc Nghiêm thoáng tựa tiếu phi tiếu, phì cười:
- Anh sợ sàn nhà tắm trơn, em đi không tiện, chỉ đỡ em vào thôi. Đừng nhìn anh ghê gớm thế.
Cuối đầu anh hôn nhẹ vào bụng cô, nơi ŧıểυ bảo bối đáng yêu của Thiên Tuyết đang ngủ yên, cô khá bất ngờ đứng ngây người trong chốc lát, ánh mắt cũng trở nên êm đềm không còn sự đề phòng nữa. Anh cũng tốt đấy chứ, không giống như những gì cô tưởng ra, rằng anh sẽ giết cô mất.
Vuốt mái tóc cô ra sau tai, anh nghiêng đầu trao cho Tuyết nụ cười thân thiết, tin cậy nhất, mở cửa bước ra ngoài, để hờ chứ không đóng lại. Có lẽ anh lo chăng?.
Cô quay người chín mươi độ nhìn anh khuất khỏi nắm tay cửa phòng nhà tắm, thở phào, cô bước gần tới gương. Khuôn mặt hồng hào, đôi môi thì hơi nhạt tý, đôi mắt cũng có tý thâm quầng, chắc là Tuyết lo lắng quá mà thôi, nhưng thể lực thì ổn lắm, có lẽ là ngủ dư giấc đây mà.
Hoa Thiên Tuyết không ngờ khóe môi mình lại nâng lên cao, trong tấm gương ấy khuôn mặt của cô phản chiếu lại, nơi đâu đó không ưu phiền chỉ có sự thanh thản, yên bình nhất thôi. Đã bao lâu rồi, trong suy nghĩ của Tuyết chỉ có điệu nhạc không lời nhẹ nhàng, vì sao bên cạnh một tên bắt cóc cô lại không sợ hãi, ngược lại còn rất thoải mái?.
Vệ sinh cá nhân xong, Thiên Tuyết thay bộ đầm bầu đáng yêu được anh đặt trên giường. Là thế này, bóng dáng Mặc Nghiêm đã biến đâu mất tiêu rồi, cô nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn mới thay bộ đầm ấy vào.
Xoay xoay trước gương, khuôn mặt mủm mỉm đáng yêu của cô bị thâu tóm trong đôi ngươi của Mặc Nghiêm, anh đã mở cửa bước vào từ khi cô mãi lo tự ngắm mình.
- Em xinh đẹp lắm!.
Giật thóp tim, Thiên Tuyết quay phắt ra cửa, nheo mắt nhìn anh đầy nghi vấn, anh đã có mặt từ lúc nào vậy? Nãy giờ có nhìn thấy hàng của cô không thế?. Nghi ngờ ra mặt khiến anh vui vẻ, một cô gái đáng yêu luôn làm lòng anh vui tươi, dù anh biết điều đó không nên có.
Bước lại gần, Nghiêm chìa tay kiểu lịch thiệp của một quý ông, cô đặt lên, ánh mắt khẽ lay động.
Hạ Vũ chưa từng quý trọng mình như thế. Tại sao anh ấy lại?.
Mặc Nghiêm như đọc được suy nghĩ của Hoa Thiên Tuyết lúc này, anh khẽ nhếch nửa môi, đường cong hoàn hảo hiện hữu trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô như bị thu hút vào sâu trong đó nhưng rất nhanh thoát ra khỏi. Anh ấy là một người không thể đoán được, một kẻ trên cơ Hạ Vũ, có khi còn nham hiểm hơn cả hắn đấy chứ?.
Rùng mình, cô thoáng nghĩ trong những mặt tiêu cực, có biến đâu đó trong đôi mắt anh, một con người lúc nào cũng tỏ ra điên điên, dại dại, hiền hòa, ôn nhu nhưng cô nhận thấy có gì đó rất bất ổn. Mặc Nghiêm không tầm thường, kẻ hai mặt?.
- Đi ăn và tân trang nhé?.
Nháy mắt đáng yêu, Thiên Tuyết gật đầu, miệng vẫn nhoẻn lên nụ cười bình lặng, không có bất kì sóng gió trong ánh mắt, nhưng lòng cô thì có cả ngàn cơn sóng thần chuẩn bị đồ ào vào tâm thức đây. Hiện tại cả hai người đều tạo nên lớp mặt nạ hoàn hảo để diễn cùng kẻ bên cạnh, hay ở một điều. Cả hai điều không nhìn được ý nghĩ của người đối diện.
Mặc Nghiêm đỡ lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại bước đi trên hành lang dài hun hút, ánh mắt lấp lánh tinh tú, nhàn nhạt tỏa ra khí ấm, một người dễ gần và thân thiện. Nhưng lòng anh thì đang nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt sắc bén của tâm thức liên tục đảo quanh, nụ cười độc địa chợt ẩn hiện đâu đó bao phủ trái tim tội lỗi. Tối nay, anh muốn cho Hạ Vũ thấy, mèo của hắn sẽ là của anh dưới sự minh chứng của tất cả giới thượng lưu lẫn cả trung lưu. Nếu hắn lên tiếng hay có bằng chứng đây là người của hắn, con của hắn thì cho xin. Mặc Nghiêm đã mua chuộc tất cả rồi.
Nơi đây anh đã lên tất cả chu toàn, thì ở nơi đó hắn cũng đã thám thính được tất cả mọi kế hoạch của Mặc Nghiêm. Dương Hạ Vũ cười trừ, trò con nít tưởng mua được bác sĩ kiểm chứng ADN, rồi kéo vài tên về phía anh để chứng tỏ đây là Mặc Yên Nhi ngày ấy, cùng với khá đông nhân chứng tạo ra những bức ảnh photoshop một năm qua cô và anh bên nhau. Thì có thể giành Thiên Tuyết của Hạ Vũ hắn sao?.
Tầm phào quá!.
Suy nghĩ một chốc Dương Hạ Vũ chợt mím môi, mèo của hắn sao cứ bị người ta nhắm đến vậy, hết Lý gia rồi đến Mặc Nghiêm, nay mai lại ai nữa đây?. Xong lần này, chắc hắn phải đem cô đi giấu thôi, nếu được thì lên mặt trăng ở cũng được đỡ mất công bị người ta bắt cóc, uy hiếp hay tiếp cận nữa.
Thở dài hắn bước ra khỏi văn phòng làm việc, đậu tốt nghiệp, lại được tuyển thẳng vào ngôi trường đại học danh tiếng. Trường Marit được sự tài trợ của Dương gia mà trở nên lớn mạnh, bây giờ hắn như thần nơi đó, không học cũng chẳng ai dám nói gì.
Dương Hạ Vũ xoa hai bên thái dương, nỗi bức xúc dâng trào, hắn nhớ Thiên Tuyết đến chết mất, cô mới mất tích vài chục tiếng đã khiến hắn phát cáu thế này rồi cơ đấy.
Bước đến thang máy, hắn từ tầng năm mươi hai đi xuống tầng trệt, uống tý cafe và xem cảnh đường phố hôm nay có gì thu hút hắn không. Thang máy dừng lại ở tầng ba, vừa ting thì bóng dáng Lưu Hạnh trang cũng dần hiện ra, cô cuối đầu, bẽn lẽn cười thẹn thùng:
- Giám đốc đi xuống căn tin?.
- Ừ.
Hạ Vũ đứng thẳng người, đút tay vào túi tỏ vẻ ngầu và nghiêm trang, khuôn mặt tuấn lãng cau mày không lộ vẻ vui tươi, Hạnh Trang dè dặt im lặng không dám lên tiếng nữa, bỗng nhiên bàn tay ma quái của Vũ lần mò đặt nơi mông cô, cặp mông tròn trĩnh được che đậy bởi lớp vải công sở đáng ghét. Dương Hạ Vũ bực bội muốn xé rách ngay chiếc váy này ra, để thỏa mãn, chiêm ngưỡng cảnh xuân đẹp của Trang.
- Giám đốc?.
Ting
Cô sợ hãi nhích lên trước, đồng thời thang máy cứu mạng, đã đến tầng trệt, cánh cửa chợt mở và có vài người đứng đợi thang máy. Hắn đưa tay chỉnh lại cà vạt, nở nụ cười lịch thiệp với nhân viên cấp dưới, bọn họ đâu biết chuyện gì, cũng chỉ cười lại hắn chào tiếng "Giám đốc" rồi chui tọt vào thang máy lên tầng trên, nơi bắt đầu công việc của họ.
Dương Hạ Vũ cáu bẩn nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hạnh Trang mà hậm hực, con nai này khó xơi thật, thôi cứ để khi nào giành lại được Thiên Tuyết, thì khi đó hắn trêu đùa thân thể Hạnh Trang cũng chưa muộn.
Ý cười dâm tà trên khóe môi, hắn nâng bước chân đi đến bên chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt ảm đạm nhìn ra đường, nơi vỉa hè nhộn nhịp người qua lại, bóng dáng thân thương ẩn hiện tay trong tay với ai đó.
Mặc Nghiêm, mày đang cố tình hay vô ý đấy. Đùa tao sao?.
Nắm chặt đôi tay, bắt chéo chân, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Mặc Nghiêm lôi kéo Thiên Tuyết vào một hiệu Nail bên đường, định diễn trò cho hắn xem sao. Tốt lắm, hắn sẽ ngồi đây và thưởng thức vậy, cứ để Mặc Nghiêm cảm thấy mình thắng đi, rồi tối nay Thiên Tuyết lại là của hắn thôi.
Lưu Hạnh Trang chạy ra ngoài công ty, lòng bấn loạn, đúng là cô có thích Hạ Vũ nhưng không có nghĩa sẵn sàng dâng tặng cho hắn đâu. Ừ, thì cô cũng đê tiện khi đã hôn hắn nhưng điều đó cũng không quá lo ngại gì, cô hơi sốc vì việc vượt quá giới hạn lúc nãy, dù biết cấp trên rất đào hoa, sát gái và sao nhỉ? Hắn đã có người con gái chiếm trọn trái tim băng lãnh của hắn rồi. Hoa Thiên Tuyết.
Cụp mi, cô thất vọng ôm chặt lấy mình, bước trên con đường đông người, cứ đi theo họ mà chẳng biết bước chân lạc lối đến đâu, đến khi cô đụng vào bức từng thịt, to lớn và thật ấm áp. Xém tý nữa đã bật ngửa ra sau, té đến dập mặt rồi, may mà người ấy đã kéo cô ngược lại vào lòng ngực rắn chắc, mê mụi.
- Không sao chứ?.
Giọng nói trầm thấp làm tim Lưu Hạnh Trang ngân vang, cô ngước mắt long lanh, đôi má ửng hồng, thấp thoáng nhỏ giọng:
- Tôi không sao, thật xin lỗi vì không để ý.
- Không phải lỗi của em đâu Thiên Tuyết à.
Cái tên này như mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu mềm, mỏng manh của Hạnh Trang, đôi mắt chợt hiện lên sự tổn thương, lấp loáng sương mờ, tại sao đi đâu cô cũng bị ám ảnh cái tên đó thế. Bóng ma Hoa Thiên Tuyết chăng?. Đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mi, cô vội vã tránh đi:
- Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, cảm ơn đã đỡ tôi.
Chàng trai vẫn giữ cô trước mặt, giọng chắc nịch:
- Không, Thiên Tuyết, anh là Lý Mẫn Hào đây. À không, Phan Tuấn Kiệt mới đúng.
Nụ cười của Mẫn Hào ngây dại như kẻ bệnh tâm thần, đồng tử của anh vô hồn đáng sợ, nó nhìn xoáy vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạnh Trang lại biến sang Thiên Tuyết. Một di chứng sau năm ấy.
Lưu Hạnh Trang nhăn mặt, cậu đang bóp chặt đôi vai cô, cô rất đau, vùng vẫy mạnh Trang thoát khỏi Hào, ánh mắt buồn bã, nụ cười nhạt nơi khóe môi. Cô lướt qua Mẫn Hào trong vô vàn nỗi thất vọng, thương tâm.
Năm nay cô đã hai mươi hai rồi, chưa mối tình vắt vai, chưa từng được đáp lại tình yêu một cách chính chắn, chưa từng được người mình cảm mến nhìn đến. Và bây giờ, người cô ngỡ gần gũi vào lần gặp định mệnh, lại là kẻ điên vì bóng hình Hoa Thiên Tuyết.
Cô đừng bám theo tôi nữa. Tha cho tôi đi mà.
Tâm hồn tan vỡ cùng trái tim bất hạnh, Hạnh Trang lại bước, bước về một hướng vô định nào đó mà cô cũng không hay biết. Tại sao lại trở nên như thế?.