Trong lớp học trống vắng, ánh mặt trời vàng cam nhàn nhạt xuyên qua những cành cây tươi tốt chiếu vào, trong tay Thẩm Kiều Kiều cầm một bức thư tình, nhìn thoáng qua hình trái tim màu đỏ được vẽ bằng bút màu trên bức thư, cô hít sâu một hơi, thật cẩn thận bỏ vào trong ngăn bàn của Lục Mính.
Xoay người muốn rời đi, lại bị một bóng người cao lớn bao phủ lên, cô nhìn thấy Lục Mính đang đứng ở sau người mình.
“Cậu đang làm gì vậy, lén lút bỏ thư tình vào trong ngăn bàn của tôi?” Âm thanh êm tai vang lên, gương mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, khóe miệng lười nhác nhếch lên nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thẩm Kiều Kiều sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi lên chiếc ghế ở phía sau, lực giật mạnh tới mức bàn học cũng rung lên.
Bộp bộp!
Sách giáo khoa được xếp ngay ngắn trên bàn cũng rơi đầy xuống đất.
Lục Mính không nói lời nào, ánh mắt lại tối sầm xuống một chút.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Thẩm Kiều Kiều vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt sách vở, âm thanh mềm mại có chút run rẩy nức nở.
Rõ ràng cô đã tận mắt nhìn thấy Lục Mính ra khỏi trường học, sao anh lại quay về chứ?
Lục Mính ngồi lên chiếc bàn học ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô nhặt từng món đồ của mình lên xếp lại ngay ngắn, thấy cô muốn rời đi, cẳng chân dài của anh duỗi ra, chặn đường của Thẩm Kiều Kiều: “Chạy gì chứ, tôi đáng sợ như vậy sao.”
Thẩm Kiều Kiều bị dọa sợ không thể nói nên lời, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi mắt long lanh ầng ậc nước mắt, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được, nhưng như vậy lại khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt chọc ghẹo.
“Thích tôi sao?” Anh ghé sát gần cô, hơi thở ấm áp phả lên vàng tai mẫn cảm của Thẩm Kiều Kiều: “Sao không nói lời nào, có lá gan đưa thư tình mà không có can đảm thừa nhận?”
Ngay cả hương thơm nước giặt quần áo trên người anh cô cũng ngửi được rõ ràng, Thẩm Kiều Kiều rụt cổ lại, đáng thương nhìn anh: “Tớ không, tớ chỉ là…”
Lục Mính không có tâm trạng nghe cô giải thích, ngón tay thon dài ngoéo cổ áo của cô một cái, vừa vặn đầu ngón tay đặt lên khe ngực sâu thẳm của cô, bị hai vú mềm mại của cô kẹp chặt.
Rất mềm.
“Đứng cách xa tôi như vậy làm gì, hừm, không phải thích tôi sao, lại đây cho tôi sờ một chút.” Anh cụp mắt xuống, dỗ dành Thẩm Kiều Kiều đi đến trước mặt mình.
Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Kiều Kiều siết chặt làn váy, hoảng loạn lại căng thẳng cắn lên cánh môi đỏ hồng mềm mại.
Lục Mính đầy hứng thú nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn rạng ngời của anh không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng vẫn khiến người ta vô cùng yêu thích.
“Không muốn sao?” Anh uể oải rụt tay lại: “Không muốn thì bỏ đi.”
“Không phải!” Thẩm Kiều Kiều thấy anh muốn đi, dưới tình thế cấp bách cô giữ chặt cánh tay anh, cánh tay nhỏ nhắn của cô vẫn đang run rẩy, cô nắm lấy tay phải của Lục Mính đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói: “Tớ đồng ý.”
Lục Mính muốn rút về tay, Thẩm Kiều Kiều còn tưởng rằng mình chọc anh không vui, nắm chặt cổ tay của anh không buông: “Đừng tức giận, cậu muốn tớ làm gì tớ cũng đồng ý với cậu…”
“Làm gì cũng được sao?” Lục Mính vươn bàn tay còn lại ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Thẩm Kiều Kiều dịu ngoan gật gật đầu.
Nhìn đôi mắt trong sáng ngây ngô như hạnh nhân của cô, bàn tay anh hơi dùng lực một chút, đột nhiên nâng cằm Thẩm Kiều Kiều lên: “Gọi một tiếng chủ nhân cho tôi nghe một chút.”
“Chủ, chủ nhân.” Thẩm Kiều Kiều xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt, mới chỉ gọi anh như vậy, cô đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Há miệng ngậm lấy.” Lục Mính đặt ngón tay bên cánh môi non mềm của cô, Thẩm Kiều Kiều nghe lời ngậm lấy ngón trỏ của anh, đầu lưỡi nhỏ nhắn mềm mại ướt át vô thức liếm một chút, ngón tay Lục Mính quấy loạn ở bên trong miệng cô: “Ưm ưm…” Thẩm Kiều Kiều bị anh đùa bỡn, nước miếng trong suốt từ bên khoé môi chảy ra.
Lục Mính lau chất lỏng bên khóe miệng cho cô, gập ngón tay lên: “Liếm sạch sẽ.”
Thẩm Kiều Kiều lại nghiêm túc ngậm ngón tay của anh vào trong miệng.
“Khẩu giao cho anh trong lớp học được không?”
Thẩm Kiều Kiều giương mắt lén nhìn anh, anh nhướng mày.
“Vâng.” Thẩm Kiều Kiều nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chỉ cần Lục Mính muốn cô làm, cô đều nguyện ý.