“Hừ, là phải thương lượng thật tốt, thương lượng ta cùng chất nữ Nhị thẩm ngươi, người nào làm lớn người nào làm nhỏ không phải? Thẩm nương mau đưa Loan Yên muội muội mời đến, để cho nàng dạy ta mấy chiêu làm thế nào câu dẫn nam nhân!” Đỡ Tam phu nhân ngồi xuống, Lâm Sơ Vãn có chút chanh chua nói lấy. Trong lúc nhất thời làm Nhị phu nhân cùng Chu Dật Dương tức điên hận không thể bóp chết nàng.
Nhị phu nhân không dám nói nhiều nữa, Chu Dật Dương lại nói thẳng: “Nam nhân tam thê tứ thiếp không thể bình thường hơn, ngươi chẳng lẽ còn dám phá hư quy củ? Từ khi ngươi gả vào không sinh cho ta một trai nửa nữ, còn khắp nơi chanh chua ghen ghét, nha đầu trong phòng một người cũng không cho phép ta đụng, ta chính là bỏ người phụ nữ ghen tuông như ngươi, cưới Loan muội thì như thế nào?”
Nghe thấy lời này những người đang ngồi ngoại trừ Nhị phu nhân đều xôn xao, Lâm Sơ Vãn càng tức giận đến phát run, rõ ràng hắn chướng mắt nàng chưa bao giờ vào viện của nàng, như thế nào nàng lại biến thành người phụ nữ ghen tuông !
Ngay lúc Lâm Sơ Vãn muốn nói gì đó, một thanh trường kiếm không vỏ bay vào đánh thẳng hốc đầu gối Chu Dật Dương, cơn đau nhất thời làm hắn run chân quỳ trên mặt đất, Chu Dật Dương tức muốn chửi mẹ, mọi người nhất thời cả kinh, chỉ chốc lát sau Chu Đình Thân với sắc mặt âm trầm mang theo một đôi nam nữ đi vào.
“Dật Thanh, mang nghịch tử này đến từ đường hối lỗi.” Chu Đình Thân từ trước đến nay luôn công chính nghiêm minh với mọi thứ và con người, vừa rồi ở ngoài cửa nghe xong, buổi chiều trên đường cũng nghe rất nhiều, tự nhiên biết ai đúng ai sai, cũng không lo có mất mặt hay không, liền dự định trước tiên bắt trưởng tử trừng phạt, rồi tính tiếp.
“Cha! Ta mà là nhi tử ngươi!” Còn chưa hết đau đã bị Chu Dật Thanh kéo lên, Chu Dật Dương trong lòng không phục lắm, vội vàng giãy dụa, “Lâm Sơ Vãn nàng bất quá là một nữ nhi tri huyện, ta không thích nàng thì sao? Trước đây vì xung hỉ cho thái nãi nãi ta phải chịu ủy khuất......”
“Ngậm miệng! Chu gia chúng ta mười mấy đời người chưa từng bỏ vợ, đi từ đường quỳ, chờ lúc nữa ta tự mình thỉnh gia pháp.” Nói xong, Chu Đình Thân ra hiệu Nhị nhi tử mau xách hắn ra ngoài, ngồi xuống ghế chủ vị để trống, lại nhìn Thái phu nhân nãy giờ luôn im lặng, kêu một tiếng “Mẫu thân ” , Thái phu nhân chỉ có hai nữ nhi đã xuất giá không chỗ nương tựa, một mực tự xưng kế thất, cũng không dám đắc tội Chu Đình Thân chỉ thản nhiên nói: “Chỗ này cứ giao cho Đại Lang ngươi xử trí, ta còn phải phật kinh.”
“ Được, Ý Nhu, đưa tổ mẫu trở về phật đường.” Chu Đình Thân lại nhìn chung quanh một vòng, cũng không nhìn chằm chằm về phía con dâu nhà mình, chỉ trầm giọng phân phó: “Nhị đệ muội cùng tam đệ muội còn có Dật Minh lưu lại, những người khác rời đi đi.”
“Vâng......” Chu Đình Thân ra lệnh một tiếng, bọn ŧıểυ bối cùng với nhị phòng tam phòng di nương nhóm đều lui xuống trước, chỉ còn lại trưởng bối ba người bọn hắn cùng với Lâm Sơ Vãn quỳ dưới đất. Lúc này Lâm Sơ Vãn mới cảm thấy nhẹ nhõm, lại nghĩ tới mình vừa mới bị phu quân của mình chửi mình là người phụ nữ ghen tuông, rõ ràng là hắn không biết xấu hổ, không mai mối, tằng tịu với nhau, còn nhiều lần nhục nhã mình, trong lúc nhất thời đỏ cả vành mắt. Nàng cũng hiểu Chu Dật Dương kia chính xác phiền chán mình, gia pháp Chu gia vứt bỏ vợ cả, bỏ vợ thì phải chịu năm mươi quân côn, tuy nói mình cũng nghĩ thu thập Chu Dật Dương thật tốt, nhưng dù sao mình cũng là người ngoài, lại xuất thân thấp hèn, kế hoạch hôm nay không bằng tự mình cùng cách mới tốt. Thế là Lâm Sơ Vãn nhặt trường kiếm trên mặt đất, nâng nó lên bằng cả hai tay, quỳ xuống trước mặt công đa nói: “Cha, con dâu tự xin cùng cách, nhường vị trí chính thê cho Lý Loan Yên, không thể để phu quân vì ta chịu gia pháp, ngày sau hai người càng ngày càng ly tâm.”
~( ̄▽ ̄~)~ Chương này không kịp viết thịt