“Ngươi, ta cái gì, gọi cha...... Nha?” Ôn nhu đặt Lâm Sơ Vãn lên giường, Chu Đình Thân tựa hồ lại muốn bắt nạt con dâu đáng yêu của hắn.
“Cha......” Lâm Sơ Vãn cảm thấy nam nhân này thật đáng sợ! Có ai đối xử với con dâu của mình như thế này không! Thế nhưng hiện tại nàng cũng không cách nào phản kháng. Cắn môi, Lâm Sơ Vãn đành phải lúng túng nói: “Cha, lưng con dâu đau......”
“Thật sao? Vậy cha cũng không miễn cưỡng ngươi, chỉ thu chút lợi tức của ngươi......” Nói rồi, nam nhân cúi người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đôi môi mỏng ngậm miệng anh đào xinh xắn, tham lam hút, hương vị ngọt ngào trong miệng Lâm Sơ Vãn làm hắn say mê, nam nhân lại đưa lưỡi to quấn lấy lưỡi đinh hương quấy đảo hút vào, hận không thể ăn nàng vào bụng mình. Mệnh Chu Đình Thân khắc vợ, cưới biểu muội Yến Như Vân làm chính thất, sau khi cưới năm thứ hai khó sinh mà chết, về sau lại cưới thứ muội Yến Như Vân làm kế thất, cũng sau khi cưới năm thứ hai khó sinh mà chết, còn là mẫu tử đều tổn hại, từ đó Chu Đình Thân không cưới vợ nạp thiếp nữa, chỉ thăng thông phòng Yến Như Vân mang đến và sinh cho hắn một đôi long phượng thai làm di nương, kết quả năm thứ hai cũng chết, từ đó Chu Đình Thân không còn gần nữ sắc, nha đầu này, thực sự đã phá giới của hắn!
Lâm Sơ Vãn thực sự bị giày vò không đi nổi, đành phải vô lực ôm cổ nam nhân nửa dựa vào người nam nhân, yếu ớt mà tiếp nhận nụ hôn làm chính mình vừa ngượng ngùng vừa hít thở không thông. Cha của nàng một mực sùng bái đại tướng quân nên năm đó phủ tướng quân cầu hôn xung hỉ, mới vội vã gả nàng đi, ai cũng không nghĩ tới thân là Chu đại tướng quân, công đa của nàng lại là một đại sắc lang a! Thật sự khóc không ra nước mắt!
Mà rạng sáng sau khi mưa tạnh quản sự trong điền trang đac sai người đi phủ tướng quân mật báo, Chu Dật Dương còn chưa bắt đầu đi một bước cờ kia, không ngờ Lâm Sơ Vãn đáng chết này vậy mà gặp cha hắn, chiếu theo tính tình của tiện nhân đó nhất định sẽ nói hết những gì mình làm đối với nàng trong một hai năm qua, càng nghĩ càng giận, Chu Dật Dương càng không ngừng trong phòng dạo bước, chỉ chốc lát sau, một thân váy sa màu trắng xuyết , đầu đeo trâm bích ngọc, Lý Loan Yên xinh đẹp tuyệt trần bước vào với đôi mắt ngấn lệ đáng thương.
“Loan muội, tại sao ngươi khóc.” Lý Loan Yên là cháu gái Nhị phu nhân, từ mẹ đẻ, mẹ kế của Chu Dật Dương lần lượt qua đời. Công việc vặt tất cả tiền bạc thu chi trong hậu viện phủ tướng quân đều là Nhị phu nhân xử lý, về sau vì xung hỉ, đích tôn cưới nàng dâu, tuy nói không bị đoạt quyền, nhưng Nhị lão gia là người ba phải không được việc, vì củng cố địa vị của mình Nhị phu nhân liền đón cháu gái nhà mẹ đẻ xinh đẹp như hoa tới, bây giờ cùng Chu Dật Dương đã gian tình luyến ái khó lòng chia lìa, đang mưu tính làm thế nào giải quyết Lâm Sơ Vãn, chờ hiếu kỳ đi qua hai người thành hôn, không ngờ lúc này Chu Đình Thân lại trở về.