“Làm sao vậy, Vãn nhi......” Thấy nàng phải khóc thảm thiết, nam nhân càng thêm hưng phấn, nhưng nhưng hắn lại kiềm chế, thả chậm động tác, cúi người hôn lên thân thể non nớt của nàng. Nha đầu này nếu như không phải con dâu của mình, chính mình sợ sẽ cưới về làm vợ kế a? Đáng tiếc...... Không thuận tiện lắm! Thấy ŧıểυ nhân nhi khóc đến run rẩy, nam nhân bế bổng nàng lên, hai đùi thon dài vòng quanh hông hắn, âm hành tham lam như cũ chui bên trong nàng!
Khốn sở dựa vào đầu vai nam nhân, Lâm Sơ Vãn càng khóc lớn hơn, nức nở nói: “Ngươi...... Ngươi đây là muốn...... Đây là muốn...... Giết chết ta sao?” Trên khuôn mặt đỏ như nắng chiều của giàn giụa nước mắt, từ trong miệng thơm tuôn ra tiếng rêи ɾỉ hỏi han. Nghe những lời lên án nhưng hắn nghe lại như lời trêu chọc, nam nhân nắm lấy sau gáy của nàng, ép nàng hôn hắn,du͙© vọиɠ trong lòng càng dâng trào khó lấp đầy! Nam nhân cảm thấy mình sắp phát điên, điên cuồng hút liếʍ nàng, dương cụ kia giống như thể hiện hùng phong bản thân mà điên cuồng loạn cắm ŧıểυ huyệt đáng thương vừa thơm mềm, làm cho nàng không ngừng rêи ɾỉ, kế tiếp khóc càng dữ hơn! Lâm Sơ Vãn cảm thấy mình càng ngày càng ghét hắn, nhưng nàng không thể kiểm soát âm thanh dâm loạn kia. Nam nhân hung hăng ȶᏂασ làm nàng cũng không biết đâm bao lâu mới thu hoạch một lần.
Lâm Sơ Vãn kiệt sức thấy bản thân như sắp chết vậy, chỉ mơ mơ dựa vào ngực nam nhân, bị hắn ôm thật chặt. Nam nhân tựa hồ không có ý định buông nàng ra, chỉ đỡ thân thể hư mềm vô lực kia của nàng từng tấc từng tấc mà hôn cổ nàng. Đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì. Nam nhân lấy áo của hắn khoác trên người nàng bế nàng về Hoa Dung cư.
Hắn cùng với vợ con trai mình tư thông, chỉ có Lý phó tướng và hai cận vệ biết. Bất quá bây giờ trời tối người yên, người hầu ở Hoa Dung cư đã sớm đi nghỉ, hắn cũng không có thói quen cho người trực đêm, hai cận vệ thấy chủ tử bế một nữ nhân về, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc,sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống để giả vờ như không nhìn thấy. Chu Đình Thân ôm chặt con dâu mệt mỏi ngủ mê mang, mới nói: “Đi nghỉ đi.”
“Vâng!” Nhận được lệnh, cận vệ đơn giản như trút được gánh nặng vội vàng bỏ chạy, không cần phải nói cũng biết tướng quân ôm là nàng dâu của con trai hắn, để tránh biết quá nhiều nội tình, tự nhiên có thể lăn xa bao nhiêu liền lăn xa bấy nhiêu!
Có chút đắc ý, hắn bế con dâu ôm đến ao nước ấm trong phòng tắm, nam nhân mới bắt đầu cởi quần áo cho nàng. Nửa đêm, Sơ Vãn đang ngủ chập chờn, lại cảm giác có người cởi quần áo, nàng giật mình tỉnh lại, nàng muốn cố gắng thuyết phục bản thân coi hành vi dâm ô vừa rồi chỉ là một giấc mộng da^ʍ đãиɠ. Nhưng khi vừa mở ra mắt lại là nam nhân đáng sợ này, Sơ Vãn run lẩy bẩy, cô muốn đẩy hắn ra đứng lên, lại không đẩy được, cả người còn mềm nhũn, nhẹ bẫng, cô ngã vào ngực nam nhân đổ.
“Vãn nhi, ngươi làm gì vậy?”