Sủng Tức Vô Biên

Chương 19

Trước Sau

break

   Lâm Sơ Vãn sợ lui lại một bước, đột nhiên cảm thấy câu “Lâm thị ” kia hung hăng đánh mặt mình, Lâm Sơ Vãn cảm giác mặt mình vì xấu hổ giận dữ mà đỏ lên, bình thường gọi mình Lâm thị thì cũng thôi đi, lúc động tình trên giường hắn luôn gọi mình Vãn nhi, bây giờ bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ, lại gọi mình là Lâm thị! Hắn coi chính mình là người nào! Kỹ nữ sao? Gọi thì tới, vẫy thì đi? Nàng không phải là người thích khóc, hai mắt không ngừng chuyển động để ngăn nước mắt rơi xuống, Lâm Sơ Vãn rất chua xót mà cắn môi dưới, nhịn không khóc.

   Nam nhân nhìn nàng như vậy có chút không đành lòng, bản thân hắn trị quân nghiêm cẩn, bình thường chính xác đối với thuộc hạ đều rất hung hãn, nhất thời quên mất nàng vẫn là một ŧıểυ cô nương, nhất định dọa sợ nàng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lúc hồng lúc trắng, hắn phảng phất cảm nhận được nàng đang run rẩy vì sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng, hắn muốn an ủi nàng một chút, lại sợ chính mình quá mập mờ để nàng có ý khác...... Dù sao chỉ cần dâm dược triệt để giải trừ, chính mình sẽ không tìm nàng nữa, khi thuốc kia phát tác dù bắn cho nàng bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙, nàng cũng sẽ không mang thai, chỉ cần tháng này qua đi,  mối quan hệ này kết thúc...... Nghĩ như vậy, nam nhân càng ngày càng cảm thấy nên cách xa nàng chút, dù sao cần quyết đoán mà không quyết đoán nhất định sẽ loạn. “Ngươi trở về đi, Lâm thị.”

   Khó chịu lau mắt, Lâm Sơ Vãn kiềm chế nói: “Nam nhân các ngươi không có một người nào tốt! Tôn thị ngươi muốn làm gì thì làm!” Nói xong xấu hổ chạy vội ra ngoài. Nhìn con dâu rời đi, lại nhớ sắc mặt nàng vừa rồi, Chu Đình Thân đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, hắn có chút vô lực ngã ngồi trên ghế, rất mờ mịt, hắn biết có một số việc có thể không xong rồi......

   Đêm hôm sau, nội viện thu được thư của Tam lão gia Chu Đình Giác nói một thời gian thì sẽ về đến nhà, Tam phu nhân Lục Thanh Nghi rất sợ hãi, trong đêm tìm Lâm Sơ Vãn thương lượng nên làm gì, Lâm Sơ Vãn mặc dù thương tâm vì thái độ Chu Đình Thân đối với nàng, nhung cả người vẫn tỉnh táo, càng nghĩ, vẫn cảm thấy phải lấy độc trị độc, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, trực tiếp tung chuyện của Tôn thị ra, miễn cho đến lúc đó Nhị phòng thêm mắm thêm muối, ngược lại mất cơ hội, cuối cùng còn để mách Tam phu nhân viết câu cùng cách, Lục Thanh Nghi cầm bút có chút phát run.

   “Cái này làm sao được? Hắn sẽ hận chết ta ......” Trước kia Lục Thanh Nghi không tình nguyện phục dịch hắn nên chọc giận hắn, bây giờ lại muốn bán Tôn thị còn muốn cùng cách. Nàng cảm thấy đầu mình đau quá!

   “Nam nhân không có một người nào tốt, phải bị ép vào tuyệt lộ ngươi mới hiểu được sao?” Nói xong Lâm Sơ Vãn liền nghĩ tới công đa nhà mình, cả người mơ mơ màng màng thật là khó chịu. Lại nghe Tam phu nhân nói Đại lão gia là người tốt, nàng không vui nổi, chỉ buồn buồn trả lời một câu, rồi rời khỏi . Trên đường trở về, nàng phiền muộn, nhất thời không muốn trở về Thu Cẩm Đường, chỉ để Thược Dược đi về trước, một mình lang thang trong hoa viên, ngồi dưới gốc cây quế thơm ngào ngạt, nhẹ nhàng đong đưa quạt tròn, nhìn trăng sáng trên trời, Lâm Sơ Vãn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, không ngờ lúc này Chu Đình Thân lại say khướt, từ hành lang kia đi tới, thấy hắn như vậy, nàng lại nghĩ tới chuyện khó xử ngày hôm qua, một câu Lâm thị kia làm nàng rất thương tâm, gặp lại hắn căn bản trong lòng nàng còn tức, thế nên nàng dự định đi về một bên khác, nhưng nam nhân bước nhanh tới níu lấy nàng.

   “Ngươi đi đâu vậy?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc