Lâm Sơ Vãn mới nói hết lời, hai mụ tử giống như xách gà con xách Tôn di nương lên. Tôn di nương kia lúc trước chỉ biết là Lâm Sơ Vãn tính tình hỏng, Nhị phu nhân mấy ngày trước đây cùng nàng ta nói vài câu, chính mình cũng không tin lắm muốn chơi ngáng chân với hai nàng, không nghĩ mới có được quyền hành, hai người còn muốn bán chính mình, trong nhất thời bị dọa phải cầu xin tha thứ. “Đại nãi nãi, ta, tốt xấu ta cũng hầu hạ Tam lão gia một trận, các ngươi tại sao có thể bán ta đi, phu nhân a...... Ta biết lỗi rồi, van cầu ngươi thả ta, phu nhân......” Từ mụ mụ biết người này ồn ào, liền cầm khăn nhét vào miệng của nàng ta, mang xuống, trước tiên nhốt nàng ta trong kho củi, dù sao cũng bán thiếp thất truyền đi thanh danh cũng không tốt, vẫn phải đợi các lão gia xử lý.
Nhưng sau khi ầm ĩ như vậy, những mụ tử quản sự có mặt đều bị Lâm đại nãi nãi thủ đoạn kiên quyết dọa, người người lặng yên không dám nói nhiều. Bên ngoài những nha hoàn làm việc nặng xem náo nhiệt cũng bị dọa đến không dám thở mạnh.
Đứng lên, chậm rãi đi qua đi lại, Lâm Sơ Vãn hơi nghĩ một hồi mới nói: “Các ngươi, ai là Chủ phòng , ai là Nhị phòng , ai là Tam phòng ?”
Nghe thấy lời này, nhóm mụ tử còn có bọn nha hoàn đều bịch một tiếng quỳ trên mặt đất. “Hồi đại nãi nãi, chúng ta đều là người phủ tướng quân ...... Không chia phòng.”
“Coi như các ngươi thức thời!” Con mắt lướt qua mụ tử quản sự đầy đất, Lâm Sơ Vãn biết đây là ngày đầu tiên mình giúp đỡ quản gia, Tam phu nhân tính tình quá nhu nhược, nếu lập quy củ chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, chỉ hít sâu một hơi mới nói: “ Việc Tôn di nương, cũng không phải vẻn vẹn chỉ là chuyện của Tam phòng, các ngươi đều tỉnh táo chút, thiếp thất nô tài bán ra mặc dù thanh danh không tốt, thế nhưng phủ tướng quân chúng ta, tướng quân của các ngươi, ta đại nãi nãi của các ngươi, hận nhất ác nô, nô kén ăn, mặc kệ cái nào là có khuôn mặt , bất kể mặt mũi ai, phá hư quy củ liền phải phạt.”
“Vâng......” Mẹ Tôn di nương kia thế nhưng là bà vυ" của Tam lão gia, bây giờ cũng sắp bị bán ra, trong lúc nhất thời, các nàng những kẻ làm hạ nhân này không dám sinh sự chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Lo liệu xong Tôn di nương lại cho mụ tử quản sự bọn hạ nhân phát biểu đã sắp đến buổi trưa , Lâm Sơ Vãn đối chiếu sổ sách rồi một lần mới đi Thu Cẩm Đường, lại bị Tam phu nhân giữ chặt, hiện nay trong phòng nghị sự cũng không có người khác, chỉ mấy nha hoàn thiếp thân phục vụ, Tam phu nhân khiếp vía thốt: “ŧıểυ Vãn, không phải thẩm nương sợ phiền phức, hiện nay có ngươi giúp đỡ, thẩm nương cũng cảm thấy dễ làm nhiều việc, chỉ là bán thiếp thất phải để các lão gia xử lý mới đứng đắn, không hỏng danh tiếng nội viện chúng ta, bây giờ Tam lão gia không ở trong phủ, chuyện như thế vẫn nên cùng đại lão gia nói một chút đi?”
“Ngài bảo ta đến hỏi cha.” Nàng cũng biết chuyện như thế phải nói với công đa nhà mình, đổi lại lúc trước thì cũng thôi đi, hiện nay, nàng thất thân cho công đa, hai người có chuyện cẩu thả, ban đêm lén lút thì cũng thôi đi, vào ban ngày đi tìm hắn, cái này làm sao có thể? Nói một chút, Lâm Sơ Vãn cúi đầu cả khuôn mặt có chút ửng đỏ, sợ bị nhìn ra manh mối nên gật đầu nói, “Chuyện này ta làm, để thẩm nương khó xử cũng không tốt...... Ta bây giờ liền đi qua.‘’
“Ai...... Khổ cực ngươi ......”