"Bên trên đã thông báo xuống, phàm là đề cập đến Lăng Y Mộc, toàn bộ đều không được duyệt" Chủ biên nói.
Vẻ mặt Lý Tân Thành kinh ngạc: "Là nhà họ Tiêu tạo áp lực sao?" Nhưng mà không lý nào, lúc trước khi Hách Dĩ Mạt xảy ra chuyện, anh ta đã viết bài có liên
quan đến Hách Dĩ Mạt, chủ biên không phải cũng đã duyệt sao? Tại sao hiện tại lại không thể viết Lăng Y Mộc?
"Không phải là nhà họ Tiêu. Được rồi, chuyện này anh cũng đừng hỏi nữa, tóm lại, nếu bạn tin này thực sự được đăng lên, đừng nói là anh không thể làm phóng viên được nữa, ngay cả tôi chỉ sợ cũng sẽ cuốn gói ra đường" Chủ biên nói.
Lý Tân Thành trừng to hai mắt không dám tin tưởng, câu này của chủ biên... đúng là làm quá mà. "Lăng Y Mộc... Chỉ là một công nhân vệ sinh thôi mà, ai lại muốn che chở cô ta như vậy."
"Anh đó, đúng là trẻ người non dại, trên thế giới này vĩnh viễn sẽ có chuyện mà anh không thể tưởng tượng được." Chủ biên than một tiếng nói, thật ra ngay cả ông ấy cũng không ngờ rằng người của nhà họ Dịch kia lại muốn che chở Lăng Y Mộc, thật đúng là khiến người khác cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Mà ở bên kia, giờ phút này Dịch Quân Phi nhìn Lăng Y Mộc đang dọn dẹp chén đũa, bỗng nhiên nói: "Nghe nói hôm nay cái người kêu chị tìm nhẫn tên Hách Dĩ Mạt kia đến Sở Bảo vệ môi trường xin lỗi." "Ừm" Lăng Y Mộc đáp: "Nhưng mà quà xin lỗi của cô ta chị đã đưa cho chị Từ."
"Vậy chị cũng nhìn thấy Tiêu Thiên Định sao? Em thấy trên tin tức nói anh ta cũng đi cùng" Anh vừa nói vừa nhìn phản ứng lúc này của cô.
"Cũng thấy." Cô nói, trên khuôn mặt cô vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ là đang nói về một người qua đường trong báo lá cải thường ngày thôi.
Anh liếc nhìn cô, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cô hỏi: "Chị không buồn sao?"
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh, hình như là đã hiểu được gì đó, mỉm cười nói: "Bình Quân đang lo lắng cho chị sao? Yên tâm đi, chị sẽ không buồn vì một người đàn ông như vậy đâu"
Lo lắng sao? Ánh mắt anh hơi trầm xuống dường như nɠɵạı trừ lo lắng, còn có một thứ khác....
Cô nâng tay lên xoa đầu anh, hình như gần đây động tác này càng ngày càng quen thuộc.
"Chị ấy à, sẽ không đau buồn vì một người không yêu chính mình. Nếu như chị thật sự đau lòng, vậy thì có nghĩa là chị rất yêu đối phương. Cho nên cô cũng cảm thấy rất may mắn, khi nhìn thấy Tiêu Thiên Định lần nữa, cô cũng không cảm nhận được sự bị thương.
Thậm chí may mắn vì năm đó cô và Tiêu Thiên Định cũng không có tiến tới hôn nhân.
Tai nạn xảy ra đã để cho cô nhìn thấu được một người, cũng xem như là trong cái rủi có cái may.