Trong lòng Hách Dĩ Mạt đúng là cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người, nhưng đối mặt với đám đông ngày càng nhiều xung quanh, cô ta thực sự không thể nào nói ra lời này.
Nhất là khi thấy những người xung quanh tỉnh bơ lấy điện thoại di động ra để quay, Hách Dĩ Mạt càng tức giận kinh khủng, nhưng trên mặt vẫn duy trì phong thái.
Một lúc sau, rất đông người từ sở bảo vệ môi trường lại đến, tìm kiếm chiếc nhẫn cùng với người được cảnh sát cử đến.
Kết quả là giữa trời lạnh giá, Hách Dĩ Mạt và Phương Quỳnh Hoa cử như thế vừa bị mọi người vây xem vừa bị cảnh sát thẩm vấn, đứng bên đống rác bốc mùi hôi thối.
Cuối cùng thì chiếc nhẫn hiển nhiên là không được tìm thấy. Khi cảnh sát để Hách Dĩ Mạt và Phương Quỳnh Hoa rời đi, hai người đã bị mùi tanh hôi của rác bám khắp người.
"Dĩ Mạt, phải làm gì đây? Chuyện này đã trở thành một mớ hỗn độn lớn rồi, đã bị xác định là một vụ án hình sự." Khi quay trở lại xe, Phương Quỳnh Hoa lo lắng nói: "Rốt cuộc là ai đã báo cảnh sát vậy chứ? Cảnh sát còn tới đây nữa"
“Trở về tôi sẽ cho người lo liệu, khiến cho vụ án không thể giải quyết là được” Hách Dĩ Mạt nói với vẻ mặt tối tăm.
So với vụ án, cô ta càng quan tâm đến hình ảnh của bản thân hơn. Cô ta là một ngôi sao nổi tiếng, thường chụp ảnh tự sướиɠ ở những nơi cao cấp, nhưng bây giờ cô ta lại bị bắt gặp ở cạnh bãi rác.
Hơn nữa còn có rất nhiều người chụp ảnh tại chỗ, e rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành điểm nóng. Hách Dĩ Mạt chỉ có thể gọi cho người đại diện càng sớm càng tốt, yêu cầu người đại diện dập tắt những tin tức có liên quan.
Trên người Lăng Y Mộc đã ám mùi hôi thối của rác, dù đã rửa tay mấy lần nhưng trên tay vẫn. còn dư vị nhạt nhòa. Về phần cơ thể cô, cho dù đã thay quần áo đi làm, mặc áo khoác hàng ngày, nhưng mùi hôi vẫn lởn vởn không bay đi đâu.
"Kẻ có tiền này cũng thật là. Họ tự đánh rơi chiếc nhẫn mà cứ gây khó dễ cho chúng ta. Một chiếc nhẫn đắt tiền như vậy sao không chịu giữ cho kỹ chứ" Chị Từ phàn nàn.
Lăng Y Mộc an ủi vài câu, xách túi của mình và rời khỏi sở bảo vệ môi trường.
Trải qua trận ồn ào của Hách Dĩ Mạt, hôm nay về nhà muộn hơn thường lệ, đèn đường trên phố đã bật sáng. Gió lạnh thổi vào mặt cô, mang theo cảm giác ớn lạnh và đau nhói.
Hôm nay, có một lần nữa cảm thấy sự khác biệt giữa ngày hôm nay và quá khứ. Khi Hách Dĩ Mạt yêu cầu tìm chiếc nhẫn, cô không có chút sức mạnh nào để chống lại.
Trừ khi có nghỉ việc, nếu không cũng chỉ có thể đi lục lọi mấy thùng rác hôi hám để tìm cái gọi là chiếc nhẫn.
Cô của trước đây có lẽ không làm công việc này thì còn có thể tìm được rất nhiều việc khác, nhưng hiện tại muốn tìm được công việc đã khó càng thêm khó.
Muốn tồn tại, muốn ấm no, chỉ có thể tiếp tục.
Bỗng dưng, cô dừng bước lại và nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đứng ở cổng khu nhà cách đó không xa.
Đó là Bình Quân!
Anh đang đợi cô trở về!
Ngọn đèn đường rơi vào người anh, như được nhuộm một tầng ấm áp.