Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 2 - Chương 2

Trước Sau

break
Gặp quỷ rồi! Rõ ràng người trước mắt này chỉ là một người qua đường bình thường, thậm chí cách ăn mặc còn vô cùng nghèo nàn, tại sao anh ta có thể có loại cảm giác này.

Tôn Đình Thiện xì một cái, trực tiếp vung nắm đấm lên người đối phương.

Kết quả chỉ trong nháy mắt, cả người anh ta đã bị giẫm đạp dưới chân, gương mặt dán chặt lên mặt đất, vô cùng uất ức.

Hai người khác thay thế thì vội vàng tiến lên vây lấy người đàn ông xuất hiện bất ngờ.

Ngay sau đó, Lăng Y Mộc chỉ thấy một trận ngược đánh đơn phương, thậm chí có thể gọi là một trận bạo ngược.

Ở một góc khuất của ngã tư cách đó không xa, có một chiếc xe đang đậu, Cao Kiến Vĩ ngồi trên xe nhìn thấy một màn trước mắt, lầm bầm cầu khẩn: "Anh Dịch, tuyệt đối đừng nổi điên nha!"

Nếu như anh Dịch thật sự phát điện, hậu quả ngày đó có ra sao, coi như có người mất mạng cũng chẳng có gì hiếm lạ.

Cao Kiến Vĩ đã từng chứng kiến bộ dáng điên cuồng của anh Dịch, sau đó... đời này của anh ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Đêm nay, rõ ràng là con đường này đã bị phong tỏa, ai biết đột nhiên có năm người này và một chiếc Ferrari xông vào, quấy rầy sự thanh tịnh của anh Dịch.

Phải biết, hàng năm vào ngày này, anh Dịch sẽ phong tỏa toàn bộ đường cái, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, một mình lẳng lặng ở lại đây.

Không ai dám hỏi vì sao, giống như một loại cấm kỵ vậy.

Dù cho Cao Kiến Vĩ đã đi theo Dịch Quân Phi nhiều năm, nhưng cũng không biết tại sao anh muốn làm như thế?

Mà giờ phút này, khi Cao Kiến Vĩ nhìn boss nhà mình trực tiếp xách người đàn ông hơi mập kia lên, kéo đầu người đó đập vào tường hết lần này đến lần khác, Cao Kiến Vĩ không biết mình có nên ngăn cản hay không.

Đúng lúc này, đột nhiên boss nhà mình dừng tay, Cao Kiến Vĩ kinh ngạc nháy mắt một cái, xác định hẳn là người phụ nữ suýt bị xâm hại kia nói cái gì, anh Dịch mới dừng tay.

Lăng Y Mộc nói: "Nếu cứ tiếp tục đánh người, sẽ xảy ra án mạng đấy." "Vậy thì sao?" Dịch Quân Phi cúi đầu, lạnh lùng nhìn Lăng Y Mộc gian nan bò dậy khỏi mặt đất.

Lăng Y Mộc khẽ giật mình, cho tới giờ phút này, cô mới chính thức thấy rõ người đàn ông kia.

Người đó có một khuôn mặt rất đẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng phong trần, ngũ quan có thể nói là cực kì tinh xảo, chỉ là giờ phút này, bên trên gương mặt lại không có bất kỳ biểu cảm gì.

Mái tóc cắt ngang trán, bên dưới là cặp mắt hoa đào, thậm chí có thể dùng tĩnh mịch để hình dung, thật giống như, đối với anh mà nói mạng sống chẳng là cái thá gì, anh không quan tâm đến tính mạng của người khác, cũng không quan tâm đến tính mạng của chính mình!



Lăng Y Mộc hít sâu một hơi nói: "Vì kẻ như vậy mà ngồi tù, không đáng đâu."

Anh im lặng nhìn chằm chằm vào cô, sau một lát thì buông lỏng tay ra, Tôn Đình Thiện chỉ cảm thấy giống như nhặt về một cái mạng, không quan tâm đến khuôn mặt bê bết máu, vội vàng cùng ba người bạn lên xe, bỏ trốn mất dạng.

Trên xe, Tôn Đình Thiện nhe răng trợn mắt nói: "Chờ tao tìm được người, nhất định phải khiến thằng khốn này đẹp mặt!”

Mà cô gái vẫn luôn im lặng, đột nhiên con người thít chặt một cái, nhớ ra rốt cuộc vì sao mình lại cảm 

thấy người đàn ông kia khá quen, trước kia khi cô ta tham gia một bữa tiệc đã từng nhìn thấy, người đàn ông kia là... Dịch Quân Phi, vừa rồi người đàn ông kia, chính là Dịch Quân Phi!

Ba người khác kinh ngạc nhìn cô ta: "Dịch Quân Phi? Dịch Quân Phi nhà giàu nhất Thanh phố Thanh Thủy á? Làm sao có thể chứ?"

"Thế nhưng... Dáng dấp rất giống Dịch Quân Phi mà." Nữ sinh sợ hãi nói.

Bốn người nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên tái nhợt...

Lăng Y Mộc nhìn người đàn ông trước mặt, dè dặt nói: "Vừa rồi... cảm ơn anh." "Vì sao không cầu cứu?" Anh nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên hỏi câu này.

"Lúc đầu tôi cho là anh không thể nào đánh thắng được bọn họ, cho nên cảm thấy không cần thiết có thêm một người không may." Cô nói.

Anh không nói gì nữa, chỉ đi tới một bên khác, dựa lưng vào vách tường ngồi xuống.

Người này... không trở về nhà sao? Trong thời tiết hiện tại, nhiệt độ ban đêm sẽ giảm xuống dưới âm mười độ, nếu ban đêm ở lại đây, cũng không biết người đàn ông này có thể còn sống đến sáng ngày mai hay không!

Nghĩ đến vừa rồi tốt xấu gì đối phương cũng cứu mạng cô, Lăng Y Mộc nhấc chân đi về phía anh.

"Anh không về nhà sao? Người nhà anh đâu, có số điện thoại liên lạc không? Tôi có thể giúp anh gọi điện thoại để người nhà tới đón anh" Lăng Y Mộc đứng trước mặt người đàn ông nói.

Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt đào hoa lại tĩnh mịch kia nhìn về phía cô, chỉ là không hề trả lời.

Đột nhiên Lăng Y Mộc có loại cảm giác im lặng như tờ. Trong nháy mắt, giống như cô thấy được dáng vẻ của mình ở trong ngục giam khi trước. Khi đó đối với cô mà nói, tất cả đều là u ám, cho dù còn sống, cô cũng chỉ sống mà không có hy vọng.

"Nếu anh không có nơi nào để đi thì hãy đi với tôi." Câu nói này cứ vậy mà thốt ra khỏi miệng cô.

Làm sao Lăng Y Mộc cũng không nghĩ tới, cô lại đưa một người đàn ông xa lạ trở về nhà dưới sự xúc động nhất thời của mình.

Có lẽ bởi vì người đàn ông này cứu mạng cô, hoặc là... anh khiến cô thấy được dáng vẻ của mình ở trong ngục giam.



"Nơi này chính là chỗ ở của tôi, nếu anh không phiền thì tôi sẽ giúp anh trải đệm xuống đất ngủ." Lăng Y Mộc nói.

Thấy đối phương không lên tiếng, Lăng Y Mộc lại lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng mới đưa cho anh: "Anh có thể vào toilet rửa mặt một chút, có điều chỗ tôi cũng không có quần áo phù hợp với anh, lát nữa đừng làm ướt quần áo nhé"

Chờ người đàn ông tiến vào toilet, Lăng Y Mộc mới bắt đầu trải đệm rồi lấy ra một chiếc chăn bông dự phòng.

Căn phòng thuê này không lớn, diện tích bằng phẳng mười mấy mét vuông, là một gian phòng nhỏ có phòng tắm riêng.

Lúc người đàn ông đi ra, trên người vẫn mặc quần áo, không quá mức ướt sũng, hiển nhiên là chỉ gội đầu.

Thấy tóc người đàn ông vẫn còn lấm tấm nước, Lăng Y Mộc cầm lấy một cái khăn lông nói: "Anh cúi xuống chút đi"

Đối phương yên lặng nhìn cô.

"Tôi chỉ muốn giúp anh lau tóc thôi, không có ác ý." Cô nói: "Tóc của anh ướt quá, không lau khô thì rất dễ bị cảm lạnh."

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, qua một hồi lâu mới nói: "Cô đang quan tâm tôi sao?" Giọng nói lành lạnh, ngược lại nghe rất êm tại.

"Đúng" Lăng Y Mộc không né tránh tầm mắt của đối phương: "Nếu tôi đã đưa anh về đây thì tôi chẳng mong anh sinh bệnh đâu."

Lông mi anh nhẹ nhàng run lên một cái, chậm rãi khom người xuống. Lăng Y Mộc cầm khăn mặt che kín tóc của anh: "Anh tên là gì?". Im lặng thật lâu, rốt cuộc anh cũng phun ra hai chữ: "Bình Quân"

"Bình Quân." Lăng Y Mộc đọc lại cái tên này, đây chắc là biệt danh nhỉ: "Tên tôi là Lăng Y Mộc, nhà anh ở chỗ nào, người thân đâu rồi?"

"Tôi không có người thân." Anh nói.

Đột nhiên động tác của cô dừng lại, anh một thân một mình sao? Cho nên mới lưu lạc đầu đường xÓ chợ?

Mà cô, mặc dù có người thân, nhưng lại giống như không có người thân, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cô còn có chỗ đặt chân.

"Xem ra chúng ta rất giống nhau nhỉ." Cô cười khổ một tiếng, tiếp tục giúp anh lau tóc. Khi tóc đã được lau gần hết, cô đặt khăn xuống, cầm lược giúp anh chải tóc.

Khi tóc mái được chải ngược, để lộ vầng trán đầy đặn, Lăng Y Mộc phát hiện, thật ra anh còn đẹp trai hơn cô nghĩ.

Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, có chiều sâu hiếm thấy của người phương Đông, nhất là cặp mắt kia, giờ phút này không còn trống rỗng như trước, anh nhìn cô giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc