Vẻ mặt Hách Dĩ Mạt không dám tin, Dịch Quân Phi đây là... Muốn gặp Lăng Y Mộc?
Thân là người của nhà họ Hách, cô ta đương nhiên hiểu rõ, thật ra Dịch Quân Phi chưa hẳn có bao nhiêu để tâm đến chị của cô ta, lựa chọn chị, chẳng qua là bởi vì chị ấy thích hợp trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Dịch mà thôi.
Ngày từ lúc ở trong tang lễ của chị, vẻ mặt của người đàn ông này cũng thờ ơ, giống như chuyện sống chết của chị ấy, đối với anh, thật ra cũng chỉ là một chuyện râu ria gì đấy mà thôi.
Thậm chí có đôi khi cô ta sẽ không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì mới có thể làm cho tâm trạng của người đàn ông này thay đổi chứ?
Bây giờ, cô ta đã nhìn thấy rồi, sự tức giận trên khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo kia, là biểu hiện mà trước đây cô ta chưa từng được thấy.
Nhưng lại là vì... Lăng Y Mộc? Là người phụ nữ bình thường như một con sâu con kiến kia!
Cô ta quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Định bên cạnh, trong mắt của đối phương, cô ta nhìn thấy vẻ không dám tin y hệt mình.
Vào lúc này, Cao Kiến Vĩ đứng ở bên cạnh Dịch Quân Phi, nhanh chóng đáp lại: "Vâng." Anh Dịch đây là đang tức giận sao? Trong lòng Cao Kiến Vĩ run lên.
Bất cứ người nào đã từng nhìn thấy anh Dịch tức giận, sẽ tuyệt đối không muốn lại đòi thấy lần thứ hai.
Nhưng chỉ trong một lúc, giọng nói của Dịch Quân Phi lại vang lên một lần nữa: “Bỏ đi, cậu đi xuống xử lý một chút, ồn ào quá!".
Cao Kiển Vĩ lại đáp lại một lần nữa, vội vàng rời đi.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy vừa rồi mình hình như là đã nghe thấy giọng nói giống như của Bình Quân, chẳng qua là... Giọng nói của Bình Quân, cho tới bây giờ đều là nhàn nhạt, chưa từng có một chút tức giận. như giọng nói vừa rồi.
Bình Quân... Bình Quân... Trong đầu của cô, hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ nhưng lạnh như băng kia.
Nếu như cô thật chết rồi, Bình Quân sẽ đau khổ vì cô sao?
Ngay vào lúc Lăng Y Mộc cảm giác mình đã ngạt thở đến mức sắp ngất đi, sức lực đang bóp cổ cô đột nhiên buông lỏng, cả người cô dường như xụi lơ nằm rạp trên mặt đất, không ngừng bị nghẹn, không ngừng hít thở lấy không khí mới mẻ.
Lúc này Thẩm Công Quốc đã bị hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục của hội sở chế trụ, chật vật bị đo trên mặt đất. Chỉ trong chốc lát đã có không ít bảo vệ đứng đầy xung quanh.
Vừa rồi giọng Dịch Quân Phi quát lớn, cho dù Thẩm Công Quốc đã nghe được cũng không có để tâm chuyện ấy, càng không nghĩ đến, người phát ra âm thanh kia, là Dịch Quân Phi có thể làm mưa làm gió ở Thành phố Thanh Thủy.
Cùng lúc đó, một vị quản lý cao cấp của hội sở vội vàng chạy tới đây.
"Quản lý Vương, ông đang nói cái gì vậy, ông mau để cho bọn họ thả tôi ra!" Thẩm Công Quốc nói, nhà anh ta cũng có cổ phần công ty ở hội sở này, coi như là một trong số ông chủ, cho nên anh ta mới có thể ở chỗ này kiêu ngạo như thế.
Chẳng qua là vị quản lý Vương này chưa từng nhìn Thẩm Công Quốc lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt Lăng Y Mộc, cung kính nói: "Cô gái này, bây giờ cô có thể rời khỏi đây rồi".
Lập tức, tất cả mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, nhất là Thẩm Công Quốc. "Quản lý Vương, ông đang nói gì vậy, cô ta chẳng qua chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường, tôi không
để cho cô ta đi, cô ta dựa vào cái gì.."
"Đây là mệnh lệnh của anh Dịch, anh Dịch không thích bị người khác làm ồn." Quản lý Vương nói.
Hai chữ anh Dịch, ngay lập tức khiến cho Thẩm Công Quốc toàn thân chấn động. Ở Thành phố Thanh Thủy, hai chữ anh Dịch, chỉ đại diện một người... Dịch Quân Phi! Người lớn tiếng quát vừa rồi... Chẳng lẽ là anh Dịch?
"Anh Dịch? Làm sao anh Dịch có thể ra mặt cho người phụ nữ này, cô ta... Năm đó cô ta là hung thủ tông chết vợ chưa cưới của anh Dịch mà!" Thẩm Công Quốc vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng.
Nhưng mà vẻ mặt của quản lý Vương không hề có một chút ý muốn đùa giỡn nào. Ngay cả Lăng Y Mộc ở bên cạnh cũng sững sờ, người cứu cô lần này... Hóa ra là Dịch Quân Phi? Quả thực giống như là dòng đời thật lắm trớ trêu.
Lăng Y Mộc chỉnh lại quần áo một chút, chật vật đứng lên, vội vàng rời đi. Cũng không có chú ý tới có một ánh mắt ở trên tầng hai, vẫn luôn nhìn chăm chú lên người cô.
Dịch Quân Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng chật vật của Lăng Y Mộc. . ngôn tình sủng
Cô chẳng qua chỉ là một đối tượng để anh đùa giỡn mà thôi, nhưng mà tại sao... vào lúc này, nhìn thấy cô bị người khác bắt nạt như vậy, lại khiến cho anh có cảm giác không thoải mái?
Là vì... xem như là đối tượng để anh đùa giỡn, anh cũng không cho phép người khác nhúng tay vào sao? Xem như là muốn hành hạ cô, vậy cũng chỉ có anh mới có thể, người khác... không ai có thể bắt nạt cô!
Sau một lát, anh quay người rời đi.
Mà Tiêu Thiên Định đang đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng Lăng Y Mộc, trong mắt lóe lên một suy nghĩ.
Hách Dĩ Mạt đang đứng bên cạnh anh ta, thầm hận nghiến răng, thật đúng là để cho Lăng Y Mộc được hời, tên ngu ngốc Thẩm Công Quốc này không thể làm ra động tĩnh nhỏ một chút sao?