Cố Chấn Hải sợ Hoàng Mai nói lung tung sẽ khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi, Hoàng Mai bà ấy cũng không rõ tình hình, ngộ độc thực phẩm nói không chừng là bà ấy đã ăn đồ hỏng mà không phát hiện ra, đây chỉ là hiểu lầm, mong Tổng giám đốc Mộ đừng tức giận, lần này là lỗi của tôi”
Cố Chấn Hải cúi đầu cầu xin Mộ Bắc Ngật, bộ dạng rất thành khẩn.
Cố ŧıểυ Mạch bất giác nhìn Cố Chấn Hải rất lâu, ông ta có thể vì lợi ích mà cúi đầu, vì bảo vệ lợi ích của Mộ Thị mà cầu xin người khác tha thứ.
Cô chợt mỉa mai một tiếng, nhưng Mộ Bắc Ngật lại nhìn Cố ŧıểυ Mạch, lạnh lùng nói, “Người ông nên xin lỗi là Cố ŧıểυ Mạch”
Câu nói này của Mộ Bắc Ngật khiến Cố ŧıểυ Mạch cảm thấy cô đang được cưng chiều, tim cô đập thình thịch, tại sao Mộ Bắc Ngật lại giúp cô…
Cố Chấn Hải sững sờ, sắc mặt khó coi vô cùng, muốn ông ta xin lỗi Cố ŧıểυ Mạch? Chuyện quái quỷ gì thế?
Nhưng vì Mộ Bắc Ngật đang ở đây, cho dù Cố Chấn Hải không cam tâm nhưng ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu trước Mộ Bắc Ngật, ông ta ngẩng đầu nhìn Cố ŧıểυ Mạch.
Cố ŧıểυ Mạch nghiêng đầu nhưng không nhìn ông ta, bên tai truyền đến giọng nói của Cố Chấn Hải, “Xin lỗi, ŧıểυ Mạch, là lỗi của bố”
Trước mặt Cố ŧıểυ Mạch bỗng xuất hiện một lớp khí, mắt cô nhòa đi, lời xin lỗi cô đã đợi suốt năm năm qua, mặt Cố ŧıểυ Mạch không có bất kỳ biểu cảm gì, giọng nói lạnh hơn trước đây, “Ông không cần xin lỗi tôi, hôm nay tôi đến đây, chỉ để lấy đồ của mẹ tôi, Cố Lan Tâm, cô muốn tôi chăm sóc mẹ cô, tôi đã chăm sóc rồi, Cố Chấn Hải, ông muốn tôi đi tham gia bữa tiệc đó với ông, tôi cũng đã tham gia rồi, bây giờ, hãy trả chiếc vòng ngọc và bức thứ cho tôi”
Cố ŧıểυ Mạch dùng giọng điệu đàm phán giao dịch như thể đang làm việc.
Mộ Bắc Ngật chợt hiểu ra tại sao tối qua Cố ŧıểυ Mạch lại đi cùng Cố Chấn Hải đến bữa tiệc của Tổng giám đốc Lâm, sắc mặt anh trở nên uám.
Bởi vì Mộ Bắc Ngật ở đây nên những người có mặt trong phòng bệnh đều không dám nổi giận, Cố Chấn Hải làm sao dám khước từ, ở ngay trước mặt Cố ŧıểυ Mạch ông ta gọi điện về nhà bảo người làm mang chiếc vòng ngọc và bức thư đến đây.
Cố ŧıểυ Mạch nghe xong, thu lại ánh mắt lạnh lùng của mình, cô nói, “Vậy tôi không làm phiền các người nữa”
Nói xong, cô nắm tay Nám Nám bước ra khỏi phòng bệnh, nhanh gọn dứt khoát.
Cố Chấn Hải nhìn sự phối hợp giữa Mộ Bắc Ngật và Cố ŧıểυ Mạch, nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp, ông ta liếc nhìn Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật đứng ở bên cạnh, mặc dù Cố Lan Tâm đang đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật nhưng Mộ Bắc Ngật lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Nám Nám giơ ngón tay cái vừa nãy ông chú lợi hại đẹp trai nhở, chú ấy giúp đỡ Nấm đó”
Lần này Cố ŧıểυ Mạch không phản bác lại được, vừa nãy Mộ Bắc Ngật đúng là đã giúp cô trút giận, hiếm có khi nhìn thấy Hoàng Mai cạn lời, Cố Chấn Hải không dám nổi giận và Cố Lan Tâm chán nản như thế, cô lãnh đạm nói, “Đúng thế, ông chú lợi hại giúp chúng ta”
“Vậy Nấm có thích ông chú lợi hại không?”
Nám Nám tự nhiên lên tiếng hỏi khiến Cố ŧıểυ Mạch khựng lại, vội vào che giấu đi sự hoang mang trong đáy mắt, không thể không nói, lời của Nám Nám khiến cô không biết phải làm gì.
Cố ŧıểυ Mạch ấp u ấp úng trả lời, “Nám Nám, con đang… nói linh tinh gì thế?”
“Nấm ơi, “Nấm ơi, chúng ta đến đây không phải là để tìm Daddy sao? Con cảm thấy ông chú lợi hại rất hợp đề làm Daddy đó, Nám Nám rất thích chú ấy”
Nám Nám ngây thơ lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời đang nhìn Cố ŧıểυ Mạch.
Cố ŧıểυ Mạch đau đầu, cô đến Kinh Đô là để tìm người đàn ông không có trách nhiệm kia, Mộ Bắc Ngật tất nhiên rất tốt, nhưng Cố ŧıểυ Mạch bỗng ngồi xuống, nhìn Nám Nám nói, “Nám Nám, ông chú lợi hại đã là của người khác rồi, không thể nào là của chúng ta nữa, con hiểu không?”
Nám Nám như hiểu mà như không hiểu gật đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng.
Cố Chấn Hải nói lời giữ lấy lời, buổi chiều, người làm mang vòng ngọc và bức thư đến.
có dòng điện chạy qua, cô vạch áo lên, nhìn thấy vết hôn và vết cấu trên eo cô.
Cô nhớ mang máng, hôm qua lúc ở trên xe, Mộ Bắc Ngật hết hôn rồi cắn rồi lại cấu vào eo cô, lúc đó Cố ŧıểυ Mạch nghĩ, Mộ Bắc Ngật có thành kiến với eo của cô sao…
Lúc nhận ra cô có suy nghĩ này, cô lập tức đưa tay lên vỗ vào mặt, lắc đầu, hít một hơi thật sâu, “Hừ, Cố ŧıểυ Mạch, mày đang nghĩ lung tung gì thế?”
Cố ŧıểυ Mạch cố gắng xóa bỏ hình ảnh của Mộ Bắc Ngật trong đầu mình, đợi đến lúc bình tĩnh lại, Cố ŧıểυ Mạch mới dám mở chiếc hộp ra.
Bên trong có một bức thư, ngón tay run run, Cố ŧıểυ Mạch cầm bức thư lên, từ từ mở ra, bên trong có chữ viết của mẹ cô, nét chữ thanh mảnh tỉnh tế.
Chỉ có một mặt giấy nhưng viết hết tất cả bi kịch của mẹ từ đầu đến cuối, nhưng cho đến lúc chết, bà muốn hận nhưng cũng không hận nổi Cố Chấn Hải.