Môi anh nhếch lên, anh kéo cô định đi ra ngoài, đồng thời thở dài một tiếng, có chút bất lực nói, “Đi thôi, tôi đưa cô về.
Anh kéo cổ tay cô đi ra bên ngoài, hiếm có khi Cố ŧıểυ Mạch lại ngoan ngoãn đi theo anh, cô cúi đầu xuống, mắt nhòe đi, cô không nhìn rõ mọi thứ nhưng lại nhìn rõ bàn tay thon dài của anh đang nắm tay cô.
Cố ŧıểυ Mạch cảm thấy khó thở, có cảm giác như chỗ nào đó đã sập xuống, cảm giác này chiếm trọn trái tim Cố ŧıểυ Mạch, người cô run rẩy như bị sét đánh, giơ bàn tay còn lại lên vỗ khuôn mặt đang nóng rực của mình.
Cố ŧıểυ Mạch, mày nhất định là bị ma nhập rồi, tại sao lại động lòng với Mộ Bắc Ngật chứ??
Lúc đầu Mộ Bắc Ngật cầm cổ tay Cố ŧıểυ Mạch, sau đó nắm tay cô, mặt anh rất điềm tĩnh, không có chút ngại ngùng rung động nào cả, Cố ŧıểυ Mạch kinh ngạc nhìn hai tay đang nắm chặt, kinh ngạc đến mức không còn suy nghĩ được điều gì.
Anh có biết anh đang làm gì không?
Lúc Mộ Bắc Ngật và Cố ŧıểυ Mạch ra khỏi khách sạn, Dịch Bách đã đợi ở trước cửa, lúc nhìn Mộ Bắc Ngật nắm tay Cố ŧıểυ Mạch đi ra, cậu sừng sờ tại chỗ sau đó giả vờ nghiêm túc đi đến, “Sếp, trời đã tối rồi, chúng ta đưa cô Cố về nhà trước ạ?”
“Không cần, tôi…”
“Đưa cô ta về nhà”
Mộ Bắc Ngật biết Cố ŧıểυ Mạch đã dọn khỏi căn hộ, không cần điều tra, nhân cơ hội đưa cô về là có thể biết được địa chỉ nhà cô.
Mộ Bắc Ngật ngắt lời Cố ŧıểυ Mạch, Dịch Bách đáp lại một tiếng, sau đó mở cửa xe phía sau, Cố ŧıểυ Mạch bị Mộ Bắc Ngật nhét vào xe một cách thô lỗ.
Cố ŧıểυ Mạch bị đẩy, đầu óc quay cuồng, có cảm giác máu đang dồn lên não.
Cô vỗ ngực, cảm giác nóng rực ngày càng rõ ràng, hơn nữa từ từ không chịu sự khống chế của cô.
Trên đường, chiếc xe rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Cố ŧıểυ Mạch toàn thân nóng rực, không thể nào làm dịu mát đi, cô “giải độc” bằng cách mò tìm nút bấm hạ kính xuống.
Nhưng bây giờ đã tối, gió bên ngoài rất lạnh, hơn nữa Cố ŧıểυ Mạch còn mặc ít như thế, Mộ Bắc Ngật giơ tay chặn cô lại, Cố ŧıểυ Mạch quay người lại, bốn mắt nhìn nhau.
Da thịt tiếp xúc khiến Cố ŧıểυ Mạch có cảm giác như có một dòng điện chạy qua người cô.
Cơ thể Cố ŧıểυ Mạch run rẩy, càng nhìn Mộ Bắc Ngật cô càng muốn lao đến ôm anh, hôn anh.
Cô làm sao thế này? Lẽ nào là khao khát của một người phụ nữ lớn tuổi rồi sao?
Cố ŧıểυ Mạch liếʍ môi trước mặt Mộ Bắc Ngật…
Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên sâu thẳm, anh lên tiếng nhắc nhở, “Cố ŧıểυ Mạch”
ÐM, giọng nói thật quyến rũ!
Cố ŧıểυ Mạch bị anh nắm tay, cô muốn thoát khỏi bàn tay anh, sau đó sờ theo tay anh, ngón tay di chuyển đến trước ngực anh, anh mặc áo vest đen, cúc đóng rất chỉnh tề.
Nhìn có vẻ là cấm dục, Mộ Bắc Ngật vốn đã cho mọi người cảm giác anh là người lạnh lùng, không muốn gần người khác, cái nóng rực.
trong người khiến Cố ŧıểυ Mạch to gan hơn.
Cô lẩm bẩm, “Tôi nóng lắm ý”
Bốn chữ lọt vào tai Mộ Bắc Ngật, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Cố ŧıểυ Mạch.
Dịch Bách ngồi ở ghế trước chuyên tâm lái xe, nhất thời không phát hiện ra, nhưng chỉ một lúc nữa cậu ta sẽ nhận ra có điều không ổn.
Mặt Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, nhìn ngón tay Cố ŧıểυ Mạch đang cởi cúc áo của anh, cô đã cởi được ba chiếc cúc ở phía trên.
Sau đó cô luồn tay vào bên trong, sờ khuôn ngực vạm vỡ của anh.
Người phụ này, tại sao lại to gan như vậy?
Mộ Bắc Ngật không phải chưa bao giờ bị người ta hãm hại, thuốc.
mà phát tác thì không thể nào khống chế được, lúc này, trong xe tối tăm, nhưng Mộ Bắc Ngật có thể nhìn thấy rõ sự khác lạ của Cố ŧıểυ Mạch, mặt cô đỏ ửng, không giống với đỏ như ngày bình thường.
Cô đang thở dồn dập, chỉ trong nháy mắt, Mộ Bắc Ngật đã hiểu ra, người phụ nữ này đã bị bỏ thuốc.
Lúc anh nhận ra điều này, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, lạnh đến thấu xương.
Là Cố Chấn Hải và Tổng giám đốc Lâm đã bỏ thuốc? Anh nhất thời không dám tưởng tượng, nếu anh đến chậm một bước, mọi chuyện sẽ như thế nào???