Lúc nói những lời này, ánh mắt của Cố ŧıểυ Mạch tràn đầy khinh bỉ và chế giêu, bầu không khí lạnh như băng.
Cố Chấn Hải nhìn Cố ŧıểυ Mạch với khuôn mặt u ám, hai tay nắm chặt, Cố ŧıểυ Mạch thấy Cố Chấn Hải giận không nói được lời nào, “Nếu không còn gì để nói thì đi đi, bây giờ chẳng phải ông nên đi quan tâm sức khỏe của Cố phu nhân sao?”
“ŧıểυ Mạch! Chỉ có mấy năm mà mày trở nên chua ngoa cay nghiệt như vậy sao?”
Cố Chấn Hải giận quá hóa giận hét lên, Cố ŧıểυ Mạch ngồi trên giường, cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, che lấp đi cơ thể gầy gò yếu ớt của cô.
Cô ở Anh năm năm, nhưng vất vả gian khổ cô phải trải qua nhà họ Cố không hề biết, đến bây giờ, quay ngược lại hỏi cô tại sao lại biến thành như thế này?
“Liên quan đến ông?” Hừ, giọng điệu của Cố ŧıểυ Mạch lạnh đi, không coi Cố Chấn Hải ra gì.
Cố Chấn Hải tức giận, vốn định nổi trận lôi đình, bỗng nhớ ra những lời Cố Lan Tâm nói với ông ta, nhà có hai đứa con gái, Lan Tâm là vợ sắp cưới của Mộ Bắc Ngật, bây giờ cần giải quyết tình thế cấp bách của nhà họ Cố, chỉ có thể… uy hiếp Cố ŧıểυ Mạch.
Nếu không Gố Thị sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nghĩ đến đây, Cố Chấn Hải bước đến trước mặt Cố ŧıểυ Mạch, bộ dạng muốn thương lượng, “ŧıểυ Mạch, năm đó lúc mẹ con chết, không phải do bố ép chết”
Ông ta chỉ nhận lại nụ cười khinh bỉ của Cố ŧıểυ Mạch, cô ngước đầu, ánh mắt hoen đỏ tràn đầy sự phẫn nộ, “Ông nói những lời này, lương tâm không cắn dứt sao?”
“Đây là thật! Mẹ con có bệnh, lúc đó tủy sống mà bệnh viện cấy ghép cho mẹ con không tương thích, lúc đó lại xảy ra chuyện, mẹ con không chống đỡ được nữa, chuyện này bố định không nói cho con, bố Sợ con sẽ đau lòng…”
“Đủ rồi!”
Cố ŧıểυ Mạch bỗng lên tiếng ngắt lời Cố Chấn Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế lạnh như băng.
Cô nhìn Cố Chấn Hải, thốt ra từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Ông còn có thể bịa ra những lời này sao?”
“Nếu con không tin, bố còn có chứng cứ, thư của mẹ con lúc trước khi qua đời, con tự mình xem thì sẽ biết những lời bố nói có phải là thật hay không” Cố Chấn Hải với bộ dạng rửa sạch mọi tội lỗi, Cố ŧıểυ Mạch bất giác cảm thấy buồn nôn.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, mẹ bị bệnh, tại sao từ đầu đến cuối cô không biết gì cả.
Còn Cố Chấn Hải vừa nói tủy sống không thích hợp, cô bỗng nhớ ra, Nám Nám vừa ra đời đã mắc bệnh thiếu máu, chỉ trong nháy mắt, cơ thể Cố ŧıểυ Mạch lạnh đến thấu xương!
Rất lâu sau, Cố ŧıểυ Mạch từ từ lên tiếng, “Bức thư đó đang ở đâu?”
“Cái này bố sẽ đưa cho con, nhưng với một điều kiện, ŧıểυ Mạch, con phải đi cùng bố đến một bữa tiệc”
Cố Chấn Hải dụ địch vào tròng, lúc này đang từ từ nói ra mục đích của ông ta.
Nhắc đến tiệc, Cố ŧıểυ Mạch bất giác chau mày, cô chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, lần trước đi cùng Mộ Bắc Ngật đến ký hợp đồng không ngờ lại là một lần trải nghiệm cực kỳ không vui.
“Điều kiện để trao đổi, ŧıểυ Mạch, chỉ cần con đi cùng bố lần này, bố sẽ đưa bức thư đó cho con.”
Cố ŧıểυ Mạch cười gượng trong lòng, Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm đúng là bố con, lấy điều kiện ra để thương lượng.
Ngón tay đỏ ửng, kệ đi, đằng nào cũng đồng ý với Cố Lan Tâm rồi, lần này cũng chỉ là một bữa tiệc mà thôi!
Cố Chấn Hải nghe thấy câu trả lời “Được” của Cố ŧıểυ Mạch xong, ông ta hài lòng rời đi, cuối cùng vẫn không quên vứt lại một câu, buổi chiều sẽ có người đến đưa Cố ŧıểυ Mạch đi trang điểm thay đồ.
Sau khi Cố Chấn Hải rời đi, Nám Nám mới dám đứng ra, cô bé mở †o mắt, nước mặt lưng tròng, “Nấm ơi, sao bọn họ lại xấu xa như vậy, tại sao lại cứ bắt nạt Nấm?”
Cố ŧıểυ Mạch nhìn cô bé, giả vờ không có chuyện gì nói, “Mami không quan tâm bọn họ, mặc kệ bọn họ đi, Nám Nám đừng sợ nhé.”
“Nám Nám không sợ, nhìn thấy ông đó mặt đỏ bừng, con biết Nấm đã thắng rồi”
Không ấm áp như lúc này, ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật vừa họp xong, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc thay đồ.
Tổng giám đốc Lâm mời các công ty ở Kinh Đô, Mộ Bắc Ngật là khách mời quan trọng, hiển nhiên phải đến đó. Anh vừa đóng cúc áo xong, Dịch Bách vội vàng đi vào, bước đi rất nhanh, thở hổn hển nói, “Sếp, sắp đến giờ rồi, bây giờ chúng ta đi đón cô Cố ạ”