Lưu Lương Y rất nhanh đã xuất hiện để bắt mạch. Bắt mạch xong lão cũng sa vào nghi hoặc : Theo lý thuyết sẽ không như thế, dùng giải dược rồi, độc tố trong thân thể sẽ từ từ giảm bớt, hiện thời đã năm ngày. Điện hạ ngài có nếm qua vật gì hoặc là làm chuyện gì lạ không?
Tấn Vương bỗng nghĩ đến một màn kia, tà áo nàng nửa mở, cảnh núi đồi bên trong đều lộ ra. Làm cho hắn nâng niu, vuốt vuốt ... Loại chuyện này Tấn Vương không cần trực tiếp nói Phúc Thành không phải là đồ bài trí. Phúc Thành kéo Lưu Lương Y qua một bên nói rõ. Hắn mặc dù ở bên ngoài không thấy được tình hình lúc đó, nhưng lúc điện hạ đi ra , dáng vẻ chính là động tình nhưng lại ẩn nhịn xuống. Lưu Lương Y hắng giọng một cái, muốn nói gì đó, thì Tấn Vương phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
*
Mục ma ma đến .
Vinh hi viện không có mụ mụ, người hầu hạ Ngọc Nương là nhóm tiểu nha đầu , không yên tâm , không thoả đáng , buổi sáng hôm đó Tấn Vương đến nói , sẽ nhờ Mục ma ma đến đây chỉ điểm giúp đỡ một hai. Mục ma ma là lão nhân trong cung, bà nhìn Tấn Vương lớn lên , tự nhiên hiểu biết tương đối nhiều. Khi Mục ma ma đến , Tiểu Bảo đang dựa vào trường điều án tập đứng, hắn có thể không mượn cần người giúp đỡ vẫn vững vàng đứng. Vốn là Ngọc Nương không muốn con sớm học đi thế nhưng nó cứ muốn.
Tiểu Bảo đỡ trường điều án, cẩn thận di chuyển từng bước nhỏ, như một con cua nhỏ, chỉ ngang đi, đi đến nơi , hắn còn biết trở về , thật cơ trí làm cả phòng đầy tiếng cười.
Hồng Phỉ xưa nay tính tình hoạt bát, cầm trống bỏi đùa với hắn: Tiểu thiếu gia, đến bên nô tỳ này!
Tiểu Bảo không muốn để ý đám nữ nhân này giả bộ nghe không hiểu, chỉ chú ý di chuyển bước chân.
Khi Mục ma ma đến . Lục My đi theo bà . Mục ma ma không giống những người cùng tuổi, già sẽ mập ra. Bà không gầy, nhưng không có mập , tinh thần khỏe mạnh, lưng eo ngay ngắn chỉnh tề, khắp người uy nghiêm, vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường.
Tiếng cười lúc này liền im bặt.
Đại khái cũng biết thân phận Mục ma ma , vài nha đầu vội vàng nghênh đón, khom gối hành lễ. Ngọc Nương cũng đứng lên nghênh đón, vừa tính khom gối vấn an, liền bị Mục ma ma đỡ lấy .
Nàng nhìn Ngọc Nương thêm hài lòng, còn chút xíu vui sướng. Mục ma ma là lão nhân trong cung, tính tình xưa nay nội liễm, thế này là cực kỳ khó được.
Thai còn chưa vững vàng, không có việc thì ngồi đi.
Hai người cùng đến giường La Hán ngồi, Hồng Điệp phụng trà đến, Mục ma ma nâng chén trà nhỏ, từ từ hớp một ngụm, mới nói: Điện hạ không yên tâm, nói trong phòng này không có người lớn tuổi chỉ toàn tiểu nha đầu. Ngươi tuổi cũng nhỏ nên cho ta đến đây hỗ trợ .
Không thể không nói, Mục ma ma rất giữ lời rõ ràng Ngọc Nương đã sinh con, bà lại không nói tới chuyện này chỉ nói nàng tuổi còn nhỏ, Tấn Vương không yên tâm, ai nghe trong lòng cũng thoải mái hơn.
Ngọc Nương ửng đỏ , cúi thấp đầu: Làm phiền ma ma , trời lạnh như thế này, còn bắt ngài phí tâm.
Làm phiền gì đâu, cục xương già này còn có thể làm cỡ hai năm thôi, chừng hai năm nữa không động nổi rồi.
Mục ma ma đang cùng phu nhân nói chuyện, Hồng Phỉ tính muốn ôm Tiểu Bảo đi xuống.
Tiểu Bảo ngày thường rất nghe lời, hôm nay cũng không biết thế nào , lại giãy giụa lấy không cho Hồng Phỉ ôm.
Động tĩnh bên cạnh Ngọc Nương cũng thấy trong lòng thấp thỏm.
Mặc dù điện hạ không thèm để ý , nhưng Mục ma ma tâm tư khó đoán, nàng ở tại Tấn Vương mà nói, không phải là trưởng bối lại giống như trưởng bối. Tiểu Bảo con ngoài giá thú, là con riêng của nàng, nếu nàng không có danh phận thì đỡ, sự tình không lên mặt bàn, cũng tốt cho bé .
Nhưng hôm nay quan hệ phức tạp, không biết Mục ma ma trông thấy có cảm thấy chói mắt không. Đạo lý này không chỉ nhóm Lục Hy hiểu, Ngọc Nương cũng hiểu. Nàng không muốn ủy khuất nhi tử, lại không muốn sinh sự , chỉ có thể dụ dỗ Tiểu Bảo: Tiểu Bảo ngoan ngoãn, đợi lát nữa nương chơi cùng con nha .
Nhưng Tiểu Bảo vẫn dùng sức, duỗi thẳng hai tay đòi ôm không phải đòi Ngọc Nương, mà là đòi Mục ma ma.
Mục ma ma lập tức cười : Hài tử cơ trí , lại biết đòi ôm. Đến đây ma ma xem một chút, mấy ngày không gặp, lại lớn lên rồi.
Hồng Phỉ do dự nhìn Ngọc Nương một cái, Ngọc Nương nghe nói cũng rõ ý Mục ma ma gật đầu với Hồng Phỉ. Hai nàng như thế Mục ma ma tất nhiên là trông thấy, lại giả bộ không nhìn thấy.
Bà ôm Tiểu Bảo, cho hắn ngồi ở trên đầu gối mình, nhìn qua hắn: Ngươi có biết ta là ai không mà lại muốn ta ôm ngươi.
Làm mục ma ma kinh hãi , nàng sống nhiều năm chưa thấy đứa nhỏ thông minh thế. Rất nhiều tiểu hài nhi đến một hai tuổi còn lờ mờ chưa nhận biết .Lão nhân mà, đều thích tiểu nãi oa, đặc biệt là thích tiểu nãi oa tươi cười. Bởi vì dân gian đồn rằng, nói tiểu nãi oa tử có thể trông thấy rất nhiều điều người lớn không thấy, tụi nhỏ cười với ngươi, là may mắn, nếu vừa thấy ngươi mà khóc, sẽ không tốt.
Thường có người còn nói nhà ai có lão nhân mà con nít trông thấy không biết tại sao khóc thét không ngừng thì lão nhân kia vài bữa liến mất .
Lão nhân đều chú ý điều này , chết cũng thấy khủng hoảng.
Cho nên Mục ma ma vốn là làm bộ dáng, dự định lấy lệ một hai cũng không phải là gì khó. Dù sao bụng Ngọc Nương còn giấu một hài nhi, bà vuốt mặt phải nể mũi . Mà bà Tiểu Bảo thiên chân vô tà cười lại từ trong đáy lòng thích nó. Tiểu Quận chúa không thích cười cười , Mục ma ma đã rất lâu chưa thấy hài tử cười . Ký ức lùi dần chắc là lúc điện hạ còn nhỏ, đã mơ hồ .
Không biết sao lại sa vào hồi tưởng Mục ma ma bị Tiểu Bảo túm một cái mới lấy lại tinh thần, cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt hồng hào,béo béo , thấy thế nào cũng thích. Nhìn đôi mắt kia, thật không hổ là...
Nghĩ tới đây, Mục ma ma đột nhiên ngơ ngác , lại nhìn chăm chú , vẫn cảm thấy tướng mạo Tiểu Bảo nhìn rất quen mắt.
Có điểm giống điện hạ lúc bé...
Bà muốn bật cười. Thật sự là muốn có tiểu chủ tử đến điên rồ , trông thấy cậu nhóc đã cảm thấy giống như điện hạ, nhưng tay bà lại lật lỗ tai Tiểu Bảo. Động tác cũng không rõ ràng, từ ngoài nhìn vào chính là gảy vành tai Tiểu Bảo. Mà Tiểu Bảo lại cảm giác được tay của đối phương dừng trên lỗ tai nó, thậm chí có run rẩy.
Mục ma ma tuy còn cùng Ngọc Nương nói chuyện, nhưng trong mắt lại cất giấu khiếp sợ. Nàng lại nhìn chăm chú nó còn lấy ngón tay chà xát tai nó.
Ngọc Nương cũng phát hiện Mục ma ma không bình thường, không khỏi hỏi: Ma ma, sao vậy ạ ?
Không có gì, ta thấy Tiểu Bảo lúc nào cũng cào lỗ tai.
Ngọc Nương cười nói: Hắn sắp mọc răng, chắc là không thoải mái.
Mục ma ma gật đầu, đột nhiên đứng lên, Ngươi nghỉ ngơi trước, ma ma đột nhiên phát hiện có một số việc chưa làm, già rồi trí nhớ cũng không bằng năm xưa, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.
Ngọc Nương vô thức đứng lên, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc sao Mục ma ma lại đột nhiên muốn đi, nhưng không nghĩ nhiều chỉ cho là đối phương là thật sự có chuyện gì đó.
Mục ma ma vội bước đi, sau khi trở về cũng căn bản không làm cái gì hết, chính là ngồi đó xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lục My nghi hoặc, nàng cũng cảm giác khác thường, rõ ràng không có việc gì, sao ma ma nói có việc, bây giờ về rồi , rõ ràng không làm gì mà.
Mục ma ma đột nhiên đứng lên: Đi xem tiểu Quận chúa, cũng hai ngày rồi không thấy .
Đến nơi tiểu Quận chúa đang ngủ, bên cạnh có bà vú.
Bà vú thấy ma ma đến , gấp rút đứng lên.
Mục ma ma phất tay, Ta đến xem tiểu Quận chúa chút. Bà ngồi trên mép giường , xem tiểu Quận chúa đến xuất thần.
Lục My đứng ở một bên, tâm tư sáng long lanh đột nhiên tiêu tan . Chắc là ma ma gặp con trai Tô phu nhân, nên sốt ruột thay điện hạ.
*
Mục ma ma đi rồi, Ngọc Nương tính chơi cùng Tiểu Bảo, nào biết hắn lại không muốn chơi. Nàng cũng không cưỡng cầu, ngồi trên giường La Hán với con, lạ là Tiểu Bảo chỉ dùng tay cào lỗ tai. Cào rất nhiều lần , Ngọc Nương nhịn không được bắt lấy con xem thử. Cũng không có gì, không có dấu đỏ , liền giúp hắn sờ sờ.
Đừng cào nữa, cẩn thận chảy máu .
Tay nàng mới vừa thu hồi , Tiểu Bảo lại cào.
Nàng thở dài, gọi Hồng Phỉ đi lấy cái ướt khăn giúp Tiểu Bảo lau, xem có thể cho con thoải mái chút nào không. Hồng Phỉ vặn một cái khăn nóng đến, lau tai cho Tiểu Bảo.
Sau tai tiểu thiếu gia có một nốt ruồi! Hồng Phỉ kinh ngạc nói.
Ngọc Nương cười nói: Có gì mà ngạc nhiên , sinh ra đã có.
Nô tỳ chỉ cảm thấy nốt ruồi màu sắc thật là đẹp mắt, mới nhìn giống như một viên tiểu huyết châu. Vừa mới nãy Hồng Phỉ cho rằng là chảy máu , khi lau, mới phát hiện cũng không phải là máu.
Hai người mãi nói cũng không phát hiện Tiểu Bảo khiếp sợ.
*
Tấn Vương hôm qua suốt một ngày không có tới, Ngọc Nương không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn dù là buổi tối không ngủ lại, nhưng ban ngày cũng sẽ đến một lần hoặc hai lần, thậm chí ngẫu nhiên có khi cả ngày cũng sẽ ở vinh hi viện.
Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?
Ngọc Nương càng lo lắng, liền nhớ tới độc trên người Tấn Vương . Còn nhớ hôm đó hắn là dưới tình huống bất thường kia rời đi , lập tức ngồi không yên .
Nàng nói muốn đi tới Triều Huy Đường, mấy nha đầu khuyên nàng. Hai ngày nay bên ngoài tuyết rơi, trên nóc nhà đã tích lũy một lớp thật dày. Tuyết rơi đường trơn, Ngọc Nương có thai còn đi, nếu xảy ra chuyện, ai cũng đảm đương không nổi.
Phu nhân, ngài nếu là có lời gì, nô tỳ sai người đi truyền .
Ngài có thai không nên đi .
Ngọc Thiền nhìn nóc phòng một lát liền đi vào bên trong . Mới vừa đứng lại, liền thấy một bóng đen hạ xuống .
Ngươi tìm ta có chuyện? Là một âm thanh rất trẻ tuổi , có chút khẩn trương, nói lắp bắp .
Ngọc Thiền liếc mắt, nhưng vẫn nhẫn nại, đè nặng giọng: Điện hạ hai ngày này không tới, phu nhân đòi ra cửa, ngươi có biết chuyện gì hay không ? Lời nói tuy là nghi vấn, nhưng tiếng nói lại khẳng định , tựa hồ chắc chắc Thập Dạ khẳng định biết rõ. Hắn đương nhiên biết rõ, chỉ là hắn có chút do dự có nên nói cho Ngọc Thiền.
Ngươi nếu biết rõ liền thành thật nói ra, phu nhân mang thai, lỡ có chuyện ngươi đảm đương nổi không? !
Điện hạ độc phát tác .
Ngọc Thiền kinh ngạc một tiếng, còn không đợi nàng nói chuyện, liền thấy hắn nhìn cửa.
Nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Ngọc Nương đứng đó.
Ta muốn đi một chuyến. Ngọc Nương thập phần kiên quyết.
Không có biện pháp, Ngọc Thiền chỉ có thể đi tìm cái kiệu ấm áp chọn hai bà tử tỉ mỉ thoả đáng nâng kiệu cho nàn tới Triều Huy Đường .
Kiệu đến Triều Huy Đường mới dừng lại, Ngọc Nương hạ cỗ kiệu, để Ngọc Thiền đỡ vào bên trong.
Mới vừa lên bậc thang, từ trong cửa mặt xuất hiện một người thân hình cao lớn, khuôn mặt bình thường, chỉ là tai trái có một cái sẹo dài, có chút làm người ta sợ hãi. Ngọc Nương ở dưới bậc thang, người này ở trên bậc thang, giương mắt liền nhìn thấy vết sẹo. Ngọc Nương run lên, Ngọc Thiền vội hỏi: Phu nhân, có sao không ?
Ngọc Nương lắc đầu, nghiêng nghiêng mặt cúi đầu xuống.
Cho đến khi thân ảnh hai người vào trong cửa, Dạ Nhất mới quay đầu lại, nghi hoặc nhìn thoáng qua.