Không quá một khắc, Lý ma ma mới từ bên trong đi ra, dẫn Lưu ma ma bước vào một gian phòng bên cạnh.
Gian phòng bên cạnh này có lò sưởi, có kê cả bàn ghế, đây chính là phòng trà.
Sao thế? Tìm ta có việc gì?
Lưu ma ma cười cực kì nịnh nọt, nói: Là thế này, từ lúc lần trước ngài cùng tôi nhắc tới chuyện đó, tôi liền lưu tâm. Do đó, hôm kia về nhà mẹ đẻ, ở nhà tỷ tỷ phát hiện một mỹ nhân đó ạ.
Lý ma ma là người bận rộn nhiều chuyện, ngược lại đã quên mất đã nói chuyện gì vvới Lưu ma ma.
Cho tới khi nhìn thấy nụ cười toan tính của Lưu ma ma, bà mới nhớ tới thời gian trước bà ngồi uống rượu với vài vị ma ma trong Vương phủ, đến khi uống xong thì mấy ma ma khác đã say, chỉ còn lại hai người bà cùng Lưu ma ma. Bà uống rượu đến mức choáng váng, không nhịn được cùng đối phương nói hai câu về chuyện phiền lòng, chính bà đều đã quên chuyện này, tuyệt đối không nghĩ tới Lưu ma ma lại để ở trong lòng.
Lý ma ma không nhịn được mà nhăn mày, có loại cảm giác khó chịu khi bị ngấp nghé, giọng nói cũng lạnh xuống: Mỹ nhân như thế nào mà có thể khiến Lưu ma ma bà vui như nhặt bảo vật vậy?
Lưu ma ma chỉ lo đắm chìm trong vui mừng mà không có chú ý tới Lý ma ma đang có thái độ lãnh đạm: Thật sự là bảo vật hình người, tôi lấy tính mạng mình ra làm bảo đảm. Lời này có chút to gan nhưng mà trong Vương phủ to lớn này, tôi cũng chưa gặp qua người có ý vị được như thế.
Lý ma ma vốn là muốn tùy tiện qua loa đuổi đi, nhưng nghe Lưu ma ma vừa nói như thế, ngược lại nổi lên lòng hiếu kỳ.
Diện mạo rất xinh đẹp quyến rũ?
Lưu ma ma cười đến ái muội: Không chỉ như thế.
Vậy so với Lưu Xuân Quán thì…
Không thua gì nàng ta! Lưu ma ma vỗ vỗ bộ ngực, nói: Dù sao lão tỷ tỷ ngài nếu như tin tôi, liền gặp một lần đi, nếu là ngài không vừa ý, lần sau tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài nữa.
Lưu ma ma này làm người tuy có chút tật xấu, nhưng tổng thể mà nói cũng không phải là một người thích khoa trương. Có thể để cho bà ta thể hiện ra biểu cảm này, không lẽ thật sự là một vưu vật?
Lý ma ma ở trong lòng suy nghĩ một chút, nói: Vậy được, bà đã nói như thế, ta cũng gặp một chút, đúng lúc hạ nhân bên dưới tìm cho tiểu Quận chúa vài nhũ nương, sáng mai bà để ngưởi lẫn vào trong đó, đẫn vào trong phủ nhìn một chút.
Lưu ma ma mừng rỡ vỗ một cái: Vâng, ngài yên tâm, tôi nhất định xử lý việc này thỏa đáng. Người thì tôi vẫn chưa dẫn về đây, sợ bị người khác nghi ngờ, cố ý dàn xếp ở bên ngoài.
Nghe nói như thế, Lý ma ma ngược lại đối với Lưu ma ma làm việc cẩn thận có vài phần thưởng thức, lại dặn dò bà ta vài câu, liền rời đi.
Mà Lưu ma ma vui sướng hài lòng đi ra Tư Ý viện, từ cửa sau đi ra Vương phủ.
Sáng sớm mới chỉ hừng đông, Lưu ma ma liền đến bên trong khách điếm đón Dao Nương.
Đầu tiên là mang nàng đi ăn sáng đầy đủ, trước khi đi lại dặn dò một lần sau khi vào phủ phải chú ý quy củ và các công việc cần làm, sau đó mới dẫn Dao Nương đi đến Tấn Vương phủ.
Tấn Vương phủ vẫn là khí phái hùng vĩ, uy nghiêm mà trang trọng, giống như trong trí nhớ Dao Nương.
Hai người từ cửa hông phía Tây mà nhập phủ, dọc theo đường đi đi qua lớp lớp tiểu viện, Dao Nương mắt nhìn thẳng, Lưu ma ma nhìn thấy thế trong lòng càng thích, cảm thấy tiểu phụ nhân này thật sự là người nhu thuận nghe lời.
Chủ nhân lúc nào cũng thích hạ nhân ngoan ngoãn nghe lời, loại người đó dễ sai khiến
Đến chỗ phòng khách, bên trong đã có năm sáu tiểu phụ nhân trẻ tuổi đang đợi. Các nàng người người làn da trắng nõn, thân thể đẫy đà, vừa nhìn chính là mới vừa sinh con không lâu.
Dao Nương cũng là mới vừa sinh con không bao lâu, lại cũng không béo như vài tiểu phụ nhân này. Nàng so với trước kia chỉ lên cân một chút, chính là nhìn đẫy đà, nơi nên tăng thì tăng, chỗ nên gầy thì vẫn rất thon gọn, càng lộ ra tư thái linh lung hấp dẫn như trái hồ lô đầy đặn.
Dao Nương vừa mới đi tới, liền nghênh đón sự chú ý của mọi người, là vì dung mạo nàng nổi bật, hay là bởi vì dáng vẻ của nàng không giống như đến làm nhũ nương, giống như ngược lại hơn...
Đại khái cũng biết rõ trong Vương phủ này quy cũ nghiêm ngặt, mấy tiểu phụ nhân này chỉ là ngẩng đầu nhìn mấy lần, liền lại cúi đầu xuống. Lưu ma ma nháy mắt với Dao Nương, Dao Nương liền đi vào giữa các nàng đứng.
Trong chính phòng Tư Ý viện, Tấn Vương phi vừa mới thức dậy.
Một hàng mấy nha đầu mặc áo lam trong tay nâng chậu đồng, nước ấm, khăn mặt, chén trà mấy loại đồ vật, từ bên ngoài tiến vào qua cửa gỗ lê tinh xảo đến bên cạnh giường. Tấn Vương phi có chứng bệnh choáng đầu, mỗi ngày sau khi tỉnh lại phải ngồi trên giiuờng một hồi lâu mới có thể đứng dậy. Nàng quy củ nghiêm nên nhóm ma ma nha hoàn Tư Ý viện có quy củ đều vô cùng tốt, cầm đồ vật nặng như thế nào thì khi đi đứng tay đều không run rẩy một chút.
Tử Yên đỡ nàng dậy, đầu tiên là ở sau lưng Vương phi kê một cái gối dựa mềm mại, để cho nàng ngồi dựa vào, sau đó mới bưng tới một chén trà sâm hầu hạ nàng uống. Uống chút ít trà sâm thả táo đỏ, Tấn Vương phi cuối cùng là thoải mái hơn nhiều, trên khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt cũng hồng hào lên một chút.
Sao lão nô cảm thấy phương thuốc này Lưu Lương Y kê cho ngài, hình như là không có tác dụng chút nào. Chu ma ma ở một bên nói.
Bộ dáng Chu ma ma hơn năm mươi tuổi, mặt béo tròn, màu da trắng nõn. Trên người mặc chiếc váy màu than chì và giày vải, mái tóc đen dài được búi gọn thành cục tròn ở sau gáy và cố định bởi một chiếc trâm đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa. Cực kì gọn gàng lại không quá hạ thấp thân phận.
Bà là ma ma của Tấn Vương phi, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Vương, đợi đến lúc Tấn Vương phi xuất giá, lại cùng của hồi môn tới đây, cho nên ở bên cạnh Tấn Vương phi chính là người duy nhất rất có tiếng nói.
Tấn Vương phi mày liễu nhíu lại, trên mặt tràn đầy mệt nhọc: Thuốc của Lưu Lương Y vẫn dùng tốt, chỉ là do thân thể ta không không chịu nổi, chứng choáng đầu này mới không đỡ được.
Trước đó Vương phi vốn đã khá hơn rất nhiều, trong mắt lão nô thấy chính là bị Lưu Xuân Quán bên kia gây hậm hực. Vương gia cũng thật là, lại đưa một hồ ly tinh như thế về đây...
Tấn Vương phi đưa chén trà trong tay đặt vào trong khay mà nha đầu bên cạnh bưng, lại xoay người đem nhổ trà trong miệng ra ống nhổ một nha đầu khác đang nâng, Tử Yên cầm lấy khăn sạch giúp nàng lau lau khóe miệng, nàng lúc này mới mở miệng nói: Được rồi, nhũ mẫu đừng nói nữa.
Giọng nói của nàng bình thản, cũng không có ý khiển trách, nhưng Chu ma ma lúc này đã im lặng.
Bọn nha đầu nối đuôi nhau tiến lên hầu hạ Tấn Vương phi súc miệng rửa mặt, lại thoa lên kem dưỡng da, sau đó mới theo thứ tự lui ra ngoài.
Tử Yên đỡ Tấn Vương phi từ trên giường đứng lên.
Tấn Vương phi đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tử Yên cầm lấy lược làm bằng sừng tê giác chải tóc cho nàng. Chải một lần rồi lại một lần, phải chải đủ trăm lần mới xong.
Hiện thời này trong phòng cũng cũng chỉ còn lại có hạ nhân tâm phúc của Tấn Vương phi, có vài lời tự nhiên có thể nói ra.
Tấn Vương phi lúc này mới nói: Nhũ mẫu, về sau người phải cẩn thận miệng lưỡi của mình, chuyện chủ tử khi nào đến phiên người chỉ trích. Ngươi là nhũ mẫu của ta, ta thì không sao, nhưng người đừng quên chủ tử thật sự bên trong phủ là ai.
Tất nhiên là Tấn Vương.
Đây là người mà không phải hạ nhân có thể trách móc, cho dù người này là nhũ mẫu của Vương phi.
Chu ma ma ngượng ngùng: Lão nô biết rõ. Nhưng lão nô cảm thấy thực ấm ức cho ngài, ngài nói Lưu Xuân Quán kia có cái gì tốt, một nữ nhân xuất thân từ hẻm hoa liễu (thanh lâu), thế nhưng cũng dám cố ý đối đầu với ngài...
Nhắc tới chuyện này, Chu ma ma lại có chút tức giận bất bình.
Chu ma ma này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng là không giữ được, kỳ thật bà ấy đối với người khác cũng không phải như vậy, nhưng Tấn Vương phi là uống sữa bà mà lớn lên, bà gần như đã xem Tấn Vương phi là con gái ruột của mình, do đó mới cảm thấy không cam lòng cho nàng.
Tấn Vương phi xuất thân cao quý, cô cô ruột là quý phi, bản thân lại là đích tiểu thư của Từ Quốc Công phủ, từ nhỏ chính là lớn lên trong phúc khí. Dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ mang danh tài nữ, theo lý thuyết có xuất thân như thế cũng xem như là thiên chi kiều nữ.
Đáng tiếc trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy tất phải tràn, Tấn Vương phi này tất cả đều tốt, duy chỉ có một điểm không tốt chính là bị thể nhược, thân thể hơi yếu ớt một chút.
Bất quá dạng xuất thân này, thái y nào thỉnh không được, thuốc quý nào không được xài, cũng đã cố nuôi nàng đến khi trưởng thành, cho đến sau đó gả cho Tấn Vương làm Vương phi.
Tấn Châu này tuy là đất biên cương, nhưng Tấn Vương thân chính là con cháu hoàng gia. Tấn Châu là đất phong của Tấn Vương, tất cả sản vật tốt nhất ở đất phong đều được mang đến Vương phủ trước tiên, Từ Quốc Công phủ kia trong kinh thành thỉnh thoảng cũng gửi đồ tới, lại càng không cần phải nói còn có bên trong cung ban thưởng, cho nên Tấn Vương phi sống an nhàn sung sướng từng ngày, thậm chí còn tốt hơn so với lúc ở Quốc Công phủ.
Nhưng dù được ưu ái nhiều như thế nhưng thân thể Tấn Vương phi lại luôn không tốt lên, nàng cùng Tấn Vương đại hôn cũng có hơn bảy năm, cũnh không có truyền ra hỉ sự.
Đối với chuyện này, trước kia còn có thể đổ thừa thời gian Tấn Vương ở trong phủ ít, trong một năm có hơn phân nửa là ở biên thành, hồi phủ sau cũng là thập phần bận rộn, cực ít đến ở tại hậu viện. Nhưng thời điểm đầu xuân năm nay, Tấn Vương lại từ bên ngoài dẫn theo một nữ nhân trở về.
Nữ nhân đó chính là Hồ Trắc Phi.
Hồ Trắc Phi từ khi vừa vào phủ chính là thịnh sủng độc nhất vô nhị, xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt Tấn Vương lại giống như bị mê hoặc liên tục qua đêm ở Lưu Xuân Quán. Mà Hồ Trắc Phi bụng cũng không chịu thua kém, vào phủ không bao lâu liền có thai, sinh hạ con nối dòng đầu tiên cho Tấn Vương, cũng chính là tiểu Quận chúa.
Mà Hồ Trắc Phi nhờ vào mẫu bằng nữ quý, được phong lên thành trắc phi.
Cái gọi là không sợ thiếu mà chỉ sợ phân không đều (bất hoạn quả nhi hoạn bất quân*), một khi có, cũng thành không có. Có thể ngươi có, người khác không có, mà Hồ Trắc phi xưa nay là người thích khoe khoang tính tình, chính là chọc nguuời ghét mà.
Chu ma ma liền hận chết Hồ Trắc phi, hận không thể ăn thịt ả, uống máu ả. Cảm thấy đều do hồ ly tinh là ả câu dẫn Tấn Vương luôn hướng về ả, Vương phi mới có thể luôn không sinh ra con trai trưởng.
Chu ma ma nói xong nghiến răng nghiến lợi, Tấn Vương phi không giận, ngược lại nở nụ cười.
Nàng mắt phượng mày liễu, thân thể suy nhược, vốn là sắc mặt yếu ớt, vừa nhìn thấy yếu đuối nhưng cười rộ lên lại tựa như hoa nở rộ xuân tháng ba, đẹp không sao tả xiết.
Cười xong, thấy Chu ma ma vẫn là vẻ mặt uất hận, không khỏi cười an ủi bà: Được rồi, nhũ mẫu. Thân thể ta ngươi cũng là biết rõ, sao có thể chịu được nỗi khổ khi sinh con chứ. Nàng ta nếu là có bản lĩnh sinh nhi tử cứ việc sinh đi, sinh xong bản phi ôm tới nuôi là được.
Chu ma ma có chút ít không đồng ý như vậy, nói: Vương phi, ngài đừng trách cứ lão nô lắm mồm. Người là Vương phi hoàng gia, trưởng tử trong Vương phủ này chính là phải sinh từ bụng ngài mới tốt. Ôm đến cuối cùng là ôm đến, làm sao có thể cùng so với con ruột được.
Mấy lời này Chu ma ma đã nói qua với Tấn Vương phi rất nhiều lần, nhưng mà Vương phi tựa hồ chưa từng có để ở trong lòng
Tấn Vương phi nhìn bản thân trong kính, nàng ở trong kính có vẻ không thể nhịn được nhíu nhíu mày.
Nhũ mẫu, chuyện này trong lòng ta tự có chủ trương, ngươi cũng lo nghĩ nữa.
Chu ma ma cũng không muốn lo nghĩ, nhưng là có thể không sao? Nhưng nàng cũng nhìn ra bản thân Vương phi không vui, nghĩ tới từ lúc sau khi đại hôn Vương gia đối Vương phi lãnh đạm, cũng không dám ở trên ngực Tấn Vương phi chọc dao nhỏ, chỉ có thể ở trong lòng trầm trầm thở dài. Còn nói: Nhũ nương tìm cho tiểu Quận chúa đã đến trong phủ, đang ở trong phòng khách Vân các đợi ạ, Vương phi có muốn đi xem một chút hay không?
Ta nghe Lý ma ma nói, hình như hạ nhân phía dưới tìm được người không tệ, đã như vậy, chờ dùng đồ ăn sáng xong, chúng ta liền đi xem một chút đi.
Lý ma ma này cũng là nhanh miệng.
Tử Yên bên cạnh cười hì hì tiếp lời: Là nô tỳ thay Vương phi nói, nô tỳ cũng muốn vì nương nương phân ưu, mới có thể nhịn không được nói nhiều thêm một câu.
Lý ma ma là mẫu thân của Tử Yên, hai người đều là tâm phúc Tấn Vương phi, chỉ là Lý ma ma là quản sự ma ma, quản việc vặt ở hậu trạch bình thường không ở bên người Tấn Vương phi hầu hạ.
Biết rõ hai mẫu tử các ngưới trung thành Vương phi.
Tán gẫu một chút, Tấn Vương phi dùng qua đồ ăn sáng xong, liền dẫn người đi hướng Hòa Vân Các.
Bên trong Hòa Vân Các, Dao Nương đã đứng hơn nửa canh giờ.
Thắt lưng nàng bắt đầu mỏi, chân cũng bắt đầu run lên, mà những người khác so với nàng cũng không có tốt hơn chút nào.
Thấy trong phòng này chỉ có mấy người bọn họ, cũng không có hạ nhân trông chừng các nàng, có người trong lòng sinh ra cảm giác may mắn đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, định nghỉ chân một chút. Một người đi, ngay sau đó hai ba người cũng đi, chỉ còn lại Dao Nương một người còn đứng ngốc tại chỗ.
Dao Nương nhìn một chút vài tiểu phụ nhân ngồi ở bên cạnh đó xoa chân vân vê thắt lưng, lại thấy ánh mắt các nàng đều nhìn mình chằm chằm. Cũng biết rõ người ta đều ngồi, mà mình lại đứng thì thật không phù hợp, liền đi qua.
Miệng nhóm tiểu phụ nhân trẻ tuổi mở ra, ngồi cùng một chỗ lời nói liền nhiều. Ngươi theo ta đáp một câu, ta trả lời với ngươi một câu, lại thấy vẫn không có người vào thì không khỏi nói chuyện lớn hơn.
Dao Nương không phải người thích nói nhiều, cũng ngồi vậy nghe các nàng nói.
Nghe nghe, liền biết được không ít chuyện.
Biết rõ các nàng đều là nhớ vào quan hệ mà được chọn, hầu hết đều là thân thích của hạ nhân nào đó trong phủ. Tính ra cũng đúng, làm hạ nhân trong Vương phủ công việc tốt, không cần làm việc nặng, mỗi tháng tiền công nhiều, lại không cần ký văn tự bán đứt, không phải là có quan hệ là có thể tiến vào.
Ngược lại có hai cái tiểu phụ nhân không lên tiếng, Dao Nương sự chú ý cũng liên tục đặt ở trên người các nàng.
Chính xác mà nói là chú ý nhất một người trong đó, bởi vì kiếp trước nàng chính là bị người này tính kế, mới làm mất công việc nhũ nương này.