Sợ A Hạ không muốn rời phòng bếp nhỏ, Ngọc Nương hỏi qua nàng, nào biết A Hạ thập phần nguyện ý tới chiếu cố Tiểu Bảo. Vốn là từ lúc Tiểu Bảo đến tiểu viện, A Hạ đặc biệt thích hắn, mỗi ngày đều muốn tới xem một chút .
A Hạ thập phần chịu khó, từ lúc đến giúp Ngọc Nương cùng Ngọc Thiền không ít chuyện, A Hạ còn nhỏ, cũng có thể cùng Tiểu Bảo ở cùng một chỗ, nội trò chơi ném bố cầu hai người có thể chơi cả buổi trưa.
Bố cầu là Ngọc Nương làm , dùng vải làm, bên trong nhét chút ít vải vụn . Tiểu Bảo có thể ngồi thẳng , kiểu trò chơi quăng ra ném , có thể rèn luyện hắn chơi rất vui vẻ, Ngọc Nương thật sự là dùng tiểu cầu đối phó .
Kỳ thật bên ngoài cũng có bán, phần lớn đều làm bằng gỗ hoặc là đằng điều đan, ở trong vương phủ khó ra ngoài , cho nên Ngọc Nương mới tự làm.
Làm xong nhìn, thật không tệ, Ngọc Nương liền làm hai cái, một cái cho Tiểu Bảo đùa giỡn, một cái cho tiểu Quận chúa.
Tiểu Bảo cầm bố cầu nâng lên tay, a một tiếng nhắc nhở đối phương, sau đó ném ra ngoài, kì thực trong lòng cảm giác nhàm chán đến cực điểm. Hắn cũng không muốn chơi đâu mà hắn bây giờ căn bản không có biện pháp khống chế thân thể, chỉ có thể học trẻ mới sinh chậm rãi rèn luyện.
Tiểu Bảo hết sức ném sai lệch, A Hạ cười hì hì đi nhặt, làm mặt quỷ, lại ném trở về.
Ngọc Nương ngồi trên giường La Hán ở dưới cửa sổ, đang may quần áo Tiểu Bảo.
Mấy ngày nay nàng đặc biệt nhàn rỗi, Hồ Trắc Phi trở chứng mỗi ngày đều đến tiểu viện, bồi tiểu Quận chúa chơi, cho tiểu Quận chúa ăn, tắm rửa mặc quần áo, vì vậy bà vú rảnh . Hơn nữa nàng nhớ Ngọc Nương không nể mặt nàng, trên mặt làm như thân mật, kì thực lúc nào cũng tìm Ngọc Nương gây chuyện.
Như thế lăn qua lăn lại hai ngày, Ngọc Yến liền dặn Ngọc Nương, phàm là Hồ Trắc Phi đến , nàng tránh ra ngoài.
Cho nên Ngọc Nương liền tránh ra ngoài , không vướng víu, cả người nhẹ nhàng.
Hồ Trắc Phi cũng thật là, sự kiện kia cùng Tô tỷ tỷ không có quan hệ gì, sao hướng về tỷ mà trút giận. A Hạ chơi cùng Tiểu Bảo nói.
Nàng nói như vậy, cũng vì khi Ngọc Nương tránh , Hồ Trắc Phi lại tìm nàng . Đại khái cũng không muốn đắc tội với Mục ma ma, cho nên Hồ Trắc Phi tìm cớ bắt bẻ Ngọc Nương hầu hạ tiểu Quận chúa không cẩn thận, chỗ này làm không tốt, chỗ kia làm không tốt.
Kỳ thật Ngọc Nương hiểu Hồ Trắc Phi lựa chọn đem nàng làm bè giẫm thấp mà thôi. Người ta là thân nương, nói cái gì cũng đúng . Ngọc Nương cũng biết Hồ Trắc Phi tại sao lại như thế, đại khái là vì bị vương phi ép tới mức không ngẩng đầu được lên, muốn mượn tiểu Quận chúa kéo lại cục diện.
Biểu hiện nàng là mẹ tốt cho Tấn Vương xem.
Ý sau mới là trọng yếu vì đã một thời gian rất dài, Ngọc Nương không nghe nói Tấn Vương ngủ lại ở Lưu Xuân Quán . với Hồ Trắc Phi họ là chê bai , đương nhiên cũng là thái độ trước mắt của bọn đầy tớ.
Dù sao hiện giờ vương phi thế lớn.
Đối với vương phi cùng Hồ Trắc Phi , Ngọc Nương từ trước tới giờ không muốn xen vào, né tránh rất xa , cho nên Ngọc Yến bảo Hồ Trắc Phi đến nàng cứ tránh ra ngoài, Ngọc Nương ước gì như thế.
Chỉ là Ngọc Nương khẳng định không nói cùng A Hạ nói , chỉ cười cười nói: Trắc phi là mẹ ruột tiểu Quận chúa , cảm thấy người khác đều làm không tốt cũng là bình thường.
Nàng nói lời này hai người nghe bất đồng phản ứng, A Hạ là tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên không nói gì. Mà Tiểu Bảo thì vô luận A Hạ trêu chọc sao hắn đều không đứng dậy.
Tiểu Bảo cảm thấy Hồ Trắc Phi thật sự là cực phẩm, cũng không biết sao phụ hoàng hắn lại cùng tạo ra đứa bé chứ> .
Vì muốn biết nhiều hơn , Tiểu Bảo mỗi ngày đều nháo muốn đi ra ngoài, đúng lúc A Hạ cùng phòng bếp nhỏ quen thuộc không có việc gì thì ôm hắn đi chơi , Tiểu Bảo cũng biết thêm không ít tin tức, nhiều nhất , dĩ nhiên là tin về Hồ Trắc Phi.
Tiểu Bảo cảm thấy người như nàng sống tốt khẳng định là thần tiên phù hộ. Còn như thần tiên không làm khẳng định là phụ hoàng làm.
Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo tự nhiên nghĩ đến phụ hoàng có tiểu Quận chúa, mà hắn là con người bán hàng rong , lập tức lòng tràn đầy bực bội.
Như thế nào ?
Tiểu Bảo đang phiền , đột nhiên bị ôm dậy, ngẩng đầu đã nhìn thấy nương ôn nhu nhìn.
Có phải hay không không thoải mái?
Ngọc Nương sờ trán nhi tử , Tiểu Bảo bị mò cực kỳ thoải mái, lập tức không phiền.
Dù phụ hoàng có nữ nhi, hắn là con người bán hàng rong , nhưng hắn có nương ! Hơn nữa Tiểu Bảo cảm thấy không đúng, hắn khẳng định không phải là con người bán hàng rong , bởi vì hắn khi lớn lên giống phụ hoàng tám phần, nhất định là có chỗ không đúng!
Chẳng lẽ nói phụ hoàng hắn đã từng vì một nguyên nhân không rõ lưu lạc dân gian, làm người bán hàng rong, cùng nàng nương triển khai một đoạn tình vui buồn lẫn lộn? Nhưng là phụ hoàng hắn cũng không nghi ngờ gì khi hắn là con người bán hàng rong , mới ghét bỏ hắn!
Chuyện đến cùng như thế nào ?
Tiểu Bảo hận mình bây giờ quá nhỏ, không thể đi tra một chút chuyện nương với người nam nhân kia đến cùng là thế nào.
Là ban đêm.
Nghe được động tĩnh, Tiểu Bảo mở mắt ra.
Tiếng bước chân, sau bình phong sáng đèn, có ánh sáng mờ.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, Ngọc Thiền lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Kỳ thật Tiểu Bảo sớm đã tỉnh , phòng cách âm cũng không tốt, động tĩnh cách vách ít nhiều gì cũng có thể truyền lại đây. Kiếp trước Tiểu Bảo sống hai mươi năm mặc dù bởi vì thân thể không thể đại hôn, phụ hoàng hắn cũng từng thử giúp hắn sinh hạ con, đáng tiếc không thành, cho nên Tiểu Bảo cũng không phải là một đứa con nít.
Hắn biết rõ động tĩnh kia là gì, vừa nghe thấy, hắn dùng chăn mền che tai lại, hắn là con trai , sao có thể nghe lén góc tường cha mẹ.
Phụ hoàng hắn đêm nay , học hái hoa tặc thâu hương , chui vào ổ chăn nương hắn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cho nên Tiểu Bảo đã thành thói quen , Ngọc Thiền đến nửa đêm sẽ đi qua một chuyến, không lúc sau mới lại quay lại.
Tiểu Bảo cảm giác được người bên cạnh cử động, ỷ vào phòng mờ tối, hắn nhìn qua, thấy A Hạ ngồi dậy.
Từ lúc A Hạ vào ở , góc tường kê thêm cái giường, Tiểu Bảo cùng A Hạ ngủ trên chiếc giường này. Cho nên A Hạ vừa động, Tiểu Bảo liền biết .
Bất quá A Hạ ngồi dậy trong chốc lát, rất nhanh lại rón rén nằm xuống. Không lâu sau, Tiểu Bảo nghe thấy Ngọc Thiền đẩy cửa vào .
Đối với A Hạ, Tiểu Bảo cảm thấy rất thú vị , ngày thường thấy nàng thiên chân hồn nhiên líu ríu, có đôi khi thấy nàng hành xử, lại không giống tính cách nàng.
Trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại.
Nghĩ một lát, Tiểu Bảokhông suy nghĩ nữa , hắn cảm thấy tật xấu kiếp trước không thay đổi, đại khái vì thân thể yếu đuối, chỗ nào cũng không thể đi, cho nên thích phỏng đoán lòng người. Kỳ thật ngẫm lại, một tiểu nha đầu có thể có tâm tư gì, dùng đầu ngón tay cũng đủ biết .
Cách vách, Ngọc Nương tóc dài rối tung, nửa nằm trong lòng Tấn Vương.
Tấn Vương mặt mày mơ hồ còn đỏ mặt, này là xúc cảm sau hoang lạc. Ngọc Nương cũng thở hồng hộc, hô hấp không thuận , thậm chí toàn thân còn run rẩy.
Tấn Vương quá lợi hại, trước kia Ngọc Nương còn có thể ứng phó, hiện tại cả người như mất nửa cái mạng. Phía dưới không đau, chính là đờ đẫn , toàn thân không ngừng run rẩy, trong xương cỗ triều cường vẫn như cũ còn ở vang vọng, cực hạn nhiều lần, cả người đều mất khống chế .
Đến cuối cùng, Ngọc Nương thậm chí không khống chế được, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, hơn nữa thể xác và tinh thần mệt mỏi liền khóc lên.
Thấy nàng như vậy, Tấn Vương ảo não.
Hắn cũng biết rõ hắn quá đáng , tựa hồ vừa đụng đến nàng, con thú ẩn núp trong lòng không thể khống chế được. Hành động xấu trên người nàng ngôn ngữ dâm loạn cũng dám nói, sau đó Tấn Vương có lúc hồi tưởng, cũng còn hoài nghi đó là hắn?
Hắn cũng biết có nam nhân nào trên giường không thế, hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng hôm nay...
Đừng khóc, về sau bản vương vậy nữa .
Ngọc Nương không để ý tới hắn, vẫn cúi đầu khóc .
Tấn Vương liếc nhìn nàng, thấy đầu tóc đen rối tung, da thịt trắng tươi hằnvết đỏ thậm chí lộ ra tím xanh, tâm lập tức đau. Ôm nàng lên xem, nàng vẫn cúi thấp đầu, hắn đưa ra bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trên mặt một mảnh nước mắt, con mắt khóc sưng húp, khuôn mặt hồng hồng. Khóe mắt , khóe miệng thậm chí bộ mặt da thịt đều không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị hắn lăn kinh quá .
Hết lần này tới lần khác Tấn Vương lại cảm thấy trong cơ thể dâng lên một ngọn lửa, tưởng nhớ hương vị của nàng muốn hung hăng đè nàng ở phía dưới thân thể tiếp tục thương nàng!
Hắn nhắm mắt vươn tay, vuốt ve nàng mặt ôm nàng vào lòng, dùng tay vuốt lưng nàng lưng, giúp nàng thong thả .
Ngọc Nương cuối cùng cảm giác hết run , khẩn trương cũng biến mất , lúc này mới khóc lên tiếng. Nhưng lại cố kỵ Tiểu Bảo cách vách, không dám lớn tiếng khóc, chỉ dám nhỏ giọng .
Ngươi sao lại thế này!
Ngọc Nương chỉ cần nghĩ tới vừa rồi Ngọc Thiền tới thu thập tàn cuộc, chứng kiến dấu vết trên chăn đệm, rất xấu hổ . Đặc biệt là hắn còn quá phận, vốn là ôm nàng đến phía sau tấm bình phong thu thập khi Ngọc Thiền vào, hắn lại hào hứng thêm làm nàng mất khống chế kêu lên tiếng.
Ngọc Nương xấu hổ muốn chết cho rồi .
Đều là bản vương sai, về sau không thế nữa ! Từ khi Tấn Vương chào đời tới nay lần đầu tiên như thế ăn nói khép nép, cho dù là đối mặt với phụ hoàng, Tấn Vương cũng chưa bao giờ thế này.
Nhìn nàng đáng thương, hắn hạ quyết tâm quăng mặt đi.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Tấn Vương coi như hiểu tính nàng, chính là như mì vắt tựa . Có thể trong lòng nàng nguyện ý với trên mặt nàng nguyện ý hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Nhìn lúc nàng đem thằng nhãi con vào phủ, nàng cỡ nào khả ái có đôi khi Tấn Vương muốn giấu nàng vào lòng, đi đâu thì mang theo, cho dù không làm chuyện đó nhìn nàng hầu hạ cũng cảm thấy sung sướng.
Cho nên hắn cần gì để nàng oán giận- chính là như vậy.
Tấn Vương tự nói với mình.
Vì vậy, sắc mặt mềm nhũn ra, khẩu khí cũng nhẹ cực kỳ: Bản vương cùng ngươi bảo đảm. Đây đã là giới hạn mà Tấn Vương có thể làm .
Dù sao Ngọc Nương thấy rất kinh ngạc, nhưng nàng tin .
Thật ? Nàng mở to đôi mắt sưng đỏ hỏi.
Thật .
Ngọc Nương cuối cùng an tâm đến, cho hắn vuốt ve sa vào mộng đẹp.
Xác định nàng ngủ say , Tấn Vương lặng lẽ mặc xiêm y, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi ra tiểu viện , hắn mới trầm giọng nói: Đi đem Lưu Lương Y tìm đến. Tấn Vương hướng về Triều Huy Đường đi.
Tác giả có lời muốn nói: a a a, tay bỉ ổi bắt cái trùng, khẳng định bị nhân cho rằng ngụy thay.